ụ Nếu bị bắt, mình sẽ bảo lão mang mình về phủ đường!” Tôi quay trở lại đớp ngay lấy con mồi, và tôi bị tóm cổ, tất nhiên vậỵ Tôi chống cự và vùng vẫy nhưng Triệu Cao lôi tôi lên, môi dưới tôi đẫm máu, thế là tôi đành chịụ Khi lão ta sắp nâng tôi lên, tôi kêu: – Triệu Cao, Triệu Cao, nghe ta đây! Ta là Thái Vệ, trưởng sở đây! Nhà ngươi sẽ bị tội về việc này đó! Triệu Cao không nghe thấy lời nói của tôi, lão luồn một sợi dây gai vào mép tôi và quăng tôi vào một cái thùng có phủ bèọ Tôi nằm đó chờ đợị Một lát sau, hình như để đáp lại lời cầu khẩn của tôi, Chương từ phủ đường của ta tớị Tôi nghe thấy câu chuyện trong đó Triệu Cao từ chối không bán cho Chương con cá lớn. Vậy mà y cũng nhìn thấy tôi, lôi tôi ra khỏi cái thùng, tôi bị xách tòn ten bởi sợi dây, thật là nguy hiểm. – Chương, sao mi dám như vậỷ Ta là chủ của mi đâỵ Ta là trưởng sở Thái đây, ta chỉ nhất thời đội lốt cá thôị Lại đây, bái yết ta đi! Nhưng Chương không nghe lời tôi, hoặc là có nghe thấy mà cố lờ đị Tôi gào to thất thanh lên, vùng vẫy lăn lộn mãi nhưng tất cả đều vô hiệu quả. Khi tôi vào cổng, tôi thấy các viên chức đang đánh cờ gần cửa lớn, tôi kêu lớn lên gọi họ, nói cho họ biết tôi là aị Tôi lại bị lờ đị Một viên chức trong bọn họ reo lên: – A ha! Đẹp đẽ biết bao! Nó phải cân tới ba cân rưỡị Các bạn hãy tưởng tượng xem tôi uất ức như thế nào! Trong sảnh đường, tôi nhìn thấy các bác, như tôi đã kể lại một khắc trước đâỵ Chương trình với các bác về việc Triệu Cao giấu cá lớn, toan bán nguyên cá nhỏ thế nào, rồi Bạch cáu quá đá một cái thật mạnh vào lão ta, các bác đều khoái trá vì con cá lớn. – Đem nó vào cho thằng bếp. Bảo nó làm một dĩa gỏi cá chép thật ngon, cho hành, cho nấm, và trộn chút rượu nhé! Tôi tưởng như là Bạch nói câu đó. Tôi bảo với tất cả các bác: – Các bạn đồng liêu ơi, đợi một chút đã. Nghe lời tôi đâỵ Thật là cả một sự lầm lẫn. Tôi là Thái đâỵ Các bác phải biết tôi chứ. Các bác không thể giết tôi được. Sao các bác lại tàn ác như vậy được? Tôi cứ phản đối hoài, cãi hoàị Tôi thấy cãi cũng vô ích vì các bác đều điếc cả. Tôi nhìn các bác với cặp mắt van lơn cầu khẩn, miệng tôi há ra cầu xin tha thiết: – Hành, nấm và một chút rượu trộn! Sao cái lũ quỷ quái vô lương tâm này nỡ đối xử với bạn của họ như vậy! Tôi tự nghĩ thế, nhưng tôi không thể làm gì được cả. Rồi Chương xách tôi vào bếp. Thằng đầu bếp trợn to mắt ra mà nhìn tôị Mặt nó tươi lên khi nó mài con dao, và đặt tôi lên cái thớt. – Hoàng Triết Lương! Mi là tên bếp của ta! Chớ có giết ta! Ta xin mi đó! Hoàng Triết Lương nắm chặt lấy mình tôị Tôi thấy ánh dao sáng loáng sắp bổ xuống đầu tôị Phập, lưỡi dao đã hạ xuống, và vừa lúc đó tôi tỉnh dậỵ Nghe chuyện đó, bạn bè của Thái rất xúc động và càng kinh dị hơn vì những điều mà chàng nói với họ đều đúng sự thật từng chi tiết một. Có người nói rằng họ nhìn thấy miệng con cá động đậy nhưng không ai nghe thấy một lời nào cả. Từ đó trở đi, Thái hoàn toàn bình phục, và bạn bè của chàng mãi cho tới già không dám ăn thịt cá chép nữa