Đọc Truyện Ma - Người cứu hộ bí hiểm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Pair of Vintage Old School Fru

Đọc Truyện Ma - Người cứu hộ bí hiểm (xem 161)

Đọc Truyện Ma - Người cứu hộ bí hiểm

ích lợi gì, lắc đầu: - Không có gì. Chỉ là tôi thấy gì đó là lạ thôi. Cảm ơn chị. Sau khi thay quần áo, Mỹ Lan quyết định sẽ đi tìm anh chàng đêm qua để trả lại chiếc áo và cảm ơn anh ta lần nữa. Nhưng khi tìm chiếc sơ mi mà mình mắc trong phòng tắm thì không còn thấy nó đâu, Mỹ Lan hốt hoảng chạy ra ngoài gọi chị phục vụ hồi nãy: - Rõ ràng có ai đó vào phòng tôi lúc tôi ngủ rồi! - Cô mất đồ? - Chiếc áo tôi mắc trong nhà tắm lúc đi ngủ, bây giờ mất rồi! Chị phục vụ đích thân vào xem. Rồi chị ta quả quyết: - Kẻ gian không thể từ ngoài thò tay và lấy được. Còn người lẻn vào thì lại càng không, bởi cô ngủ có khóa chốt cửa bên trong mà! Mỹ Lan thừ người ra một lúc rồi kiểm tra lại đồ đạc khác, không mất một thứ gì nữa. Ngồi suy nghĩ mãi,cuối cùng Lan vẫn quyết định đi tìm anh chàng. Ít ra cũng nói rõ và xin lỗi anh ta một tiếng. Bãi biển giờ đã khá đông, nó khác hẳn không khí vắng lặng hồi đêm. Bởi vậy Lan đi suốt chiều dài bãi, xa đến ngót một cây số mà vẫn không tìm ra chiếc lều vải nào. Dừng lại hỏi mấy thanh niên cứu hộ đang đứng trực ở một tháp canh thì họ đều lắc đầu bảo: - Ở bãi này là bãi tắm công cộng, làm gì có ai được phép dựng lều. Lan hỏi: - Vậy nơi đây có chiếc tàu mắc cạn nào không? Mấy chàng trai cười: - Chỉ có tụi tôi mắc cạn bởi phải neo chân ở đây canh chừng cho du khách tắm, không đi đâu chơi được, chứ có tàu bè nào mắc cạn đâu! Mỹ Lan không tin, nên cô lại tiếp tục đi dọc theo bãi, xa đến tận chỗ chưa khai thác, không thể đi bộ qua được, mới quay lại. - Không thể… Cô cố nhớ lại xem đêm qua cái lều ở quãng nào. Cô nghĩ có thể lều chỉ dựng ra ban đêm, còn ban ngày thì dẹp đi, như vậy muốn tìm anh ta thì phải đợi đến tối. Bụng đói cồn cào, lại mỏi chân, nên Mỹ Lan tìm một nơi bán thức ăn sáng, ăn nhanh tô bún rồi quay về ngay khách sạn. Trưa nay tụi bạn sẽ tới rủ cô đi tham quan vài nơi… Vào phòng thấy phòng ốc sạch sẽ, chứng tỏ nó mới được vệ sinh xong. Chợt nhìn lên gối lại thấy một mảnh giấy nữa nằm ở đó. Lần này vẫn chữ viết giống như vậy và rõ ràng là mới viết: “Tôi đã lấy lại chiếc áo rồi, cô đừng bận tâm đi tìm để xin lỗi. Hẹn có dịp sẽ gặp lại! Dũng”. Mỹ Lan không còn giữ được bình tĩnh nữa cô ngồi xuống giường mà đầu óc cứ quay cuồng. Vân và Thủy hai người bạn của Mỹ Lan trở lại đúng vào giờ cuối buổi chiều, thấy bạn vẫn cứ nằm trên giường, họ ngạc nhiên: - Bà sao vậy, Lan? Mỹ Lan uể oải ngồi dậy, cô không muốn kể lại chuyện mình vừa trải qua, nhưng vô tình Vân nhìn thấy tờ giấy của anh chàng viết Mỹ Lan còn để trên giường, cô đọc và chuyền sang cho Thủy: - Người ta có bạn mới mày ơi! Thủy xem xong thì tròn mắt nhìn Lan: - Công nhận bà này giỏi nghen! Mới ra đây có một đêm mà đã có “kép” rồi, lại cho nhau mượn áo nữa! Mỹ Lan không buồn đính chính, cô rủ hai bạn: - Tụi mình kiếm chỗ nào sát bãi biển ngồi uống bia đi! Hai người bạn ồ lên: - Lại còn dữ nữa, uống bia ư? Mỹ Lan lặp lại: - Tự dưng mình thấy thèm bia. Dĩ nhiên là uống chơi chút thôi. Cô vừa nói vừa thay quần áo và còn thêm: - Mà nếu cần thì uống cho say, uống tới khuya luôn! Vân nhạy cảm hơn nên lo lắng nhìn bạn: - Bà có chuyện gì vậy Lan? Hay là… Thủy nói cho hết ý: - Hay là bị chàng ta cho leo cây? Mỹ Lan vỗ vào vai cô nàng: - Tào lao!Mà thật vậy, lý do Lan muốn ngồi uống bia ở bãi biển nhằm mục đích đợi anh chàng kia. Cô không hiểu mình có si mê anh ta không, nhưng những gì đã xảy ra khiến cho Lan quyết phải gặp bằng được, bởi nếu không gặp thì Lan cảm thấy trong lòng như có điều gì đó thôi thúc. Thấy Mỹ Lan quá cương quyết, nên Vân cũng tán thành: - Bọn này cũng định rủ bà đi kiếm cái gì ăn ở chợ, nhưng thôi, có lẽ ngồi bãi biển ăn ghẹ chơi cũng hay! Ba người lại kéo ra một quán gần bãi, nhưng Lan lại đề nghị: - Mình tới chỗ xa hơn một chút, ở đây nhiều người ồn ào quá. Họ tới một chỗ che dù, một phụ nữ còn trẻ ngồi bán thức ăn miền biển cùng với đứa con gái khoảng bốn năm tuổi. Mỹ Lan hỏi: - Chị có ghẹ chứ hả? Còn khô mực, khô cá gì đó dai dai… Chị này cười tươi đón khách: - Các cô muốn thứ gì cũng có. Kể cả mấy thứ mà ngư dân sắp sửa đem vào kia, nhiều lắm! Thủy và Vân thích thú: - Ồ, tôm cá tươi ăn ngon lắm! Trước tiên chị luộc cho một ký ghẹ đi. Mỹ Lan nói lại: - Cho hai ký luôn! Vân ngăn: - Mình còn ăn mấy thứ khác, kêu chi nhiều vậy! Thấy mấy người bạn vui vẻ, dễ tính, chị bán hàng cũng vui lây: - Gặp được khách như mấy cô chắc bữa nay tôi bán đắt hàng cho coi! Nhìn sang đứa bé đang ngồi cạnh, Mỹ Lan khen: - Cháu gái xinh quá, theo phụ mẹ bán hàng hả con? Chị bán hàng nói liền: - Nó là cháu chứ không phải con tôi. Nó con của người anh mới qua đời… Ba người bạn giật mình, nhìn cô bé thương hại. Lan hơi tò mò: - Ba cháu không may, còn mẹ cháu đâu? Chị bán hàng nhẹ lắc đầu, giọng buồn thiu: - Ba nó chết chưa đầy một năm thì má nó bỏ đi lấy chồng khác, để nó lại cho tôi nuôi từ đó. - Tội chưa! Con bé khá dễ thương, tuy theo buôn bán dưới nắng gió, nhưng da mặt nó vẫn trắng hồng, khác với những đứa trẻ vùng này thường đen bởi gió biển. - Con bao nhiêu tuổi? Con bé đáp giọng thật dễ thương: - Dạ thưa cô, con bốn tuổi. - Con tên gì? - Dạ, con tên Lan. Thủy reo lên: - Trùng tên với bà, Lan ơi! Mỹ Lan nghe vui vui trong lòng: - Cô là Mỹ Lan, vậy con là cái gì Lan? - Dạ, con cũng là Mỹ Lan! Câu trả lời khiến cho cả Mỹ Lan cũng kinh ngạc: - Ồ, sao trùng hợp đến từng chữ vậy! Vân nói đùa: - Hay là cô Mỹ Lan nhận bé Mỹ Lan làm con nuôi đi! Cô ấy thương con nít lắm mà kén chồng nên tới giờ vẫn chưa chịu kiếm một Mỹ Lan con để nuôi đó! Chị bán hàng cũng nói vui: - Nếu cô nhận tôi cho đó! Bỗng con bé lên tiếng: - Không chịu đâu, con phải ở đây để chờ ba con về chứ! Chị bán hàng vò đầu nó: - Cô nói chơi mà, làm sao để con xa cô được! Mỹ Lan tò mò lần nữa: - Ba cháu mất ở đâu mà nó bảo chờ? Chỉ ra biển xa, chị đáp: - Ba nó đi biển rồi gặp bão, không về. Lan hỏi tới: - Đánh cá hả chị? - Cậu ấy là thủy thủ, đi tàu. Một hôm gặp bão, tàu sắp chìm, nhiều người khác bị sóng cuốn đi, cậu ấy lao theo cứu được hầu hết người trên tàu, sau đó tàu khác tới tiếp ứng đưa được số người này vào bờ. Chỉ có cậu ấy là mãi mãi không về. Vân buột miệng: - Tội quá! Con người dũng cảm tốt bụng vậy mà trời nỡ để cho chết, uổng ghê! Con bé dụi đầu vào lòng cô mình, vừa ngây thơ nói: - Ba con sắp về rồi! Đêm qua con mơ thấy ba về, ba ở trần, vắt cái áo sơ mi có hình hai cái mỏ neo trên vai! Câu nói đó khiến Mỹ Lan tròn mắt nhìn và lẩm bẩm: - Áo có hình hai cái mỏ neo? Thủy ngồi bên cạnh vội hỏi: - Bà nói gì vậy Lan? Vân cũng nói: - Bà này nãy giờ làm cho người ta cứ tưởng chừng như bà… bệnh hay sao đó! Mỹ Lan cười khỏa lấp: - Có gì đâu… Rồi cô đưa mắt nhìn con bé, tự dưng cô thấy nó có nét rất giống với chàng trai đã cứu mình hôm qua! - Con dễ thương quá! Lan vừa khen vừa cầm tay nó, thấy chiếc vòng đeo tay làm bằng những con ốc nhỏ rất tinh xảo, cô buộc miệng khen: - Cái vòng đẹp quá! Con bé nghe khen thì thích thú khoe: - Của ba Dũng làm cho con đó! Một lần nữa, Mỹ Lan sững sờ: - Ba Dũng! Vân ngạc nhiên: - Bà sao vậy Lan? Sao bà nghe tới tên Dũng là

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khi tình cũ đã ‘chán’, anh mới về lại bên tôi

Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full

Thiếu Một Chút

Rồi đôi lúc ta sẽ vẫn ổn với cuộc sống độc thân của mình

Mẹ bảo đàn ông ngoại tình là bình thường mà sao giờ mẹ nổi đóa làm căng thế