im lặng. Cô hỏi nhỏ nhẹ:- Vậy em không ở cùng các bạn ở hồ à?Một cô ngồi sau Ruby Gaut đứng dậy nói:- Thưa cô, Ruby không ở hồ với chúng em, chị ấy nói phải về nhà ngay.- Đúng vậy không, Ruby?- Thưa cô đúng, em phải về coi em trai để mẹ em được nghỉ một chút.Mái tóc vàng nhạt của em rực lên như hào quang trên đầu một vị thánh.Cô giáo nói nhỏ với ông trung sĩ:- Tôi thấy Ruby rất trung thực.Chuyện như vậy, thử hỏi tôi còn làm gì được?Sau cùng họ phải thả tôi ra vì chẳng có chút bằng cớ cụ thể nào. Họ chẳng tìm ra được một liên hệ nào giữa tôi và cô gái nạn nhân. Nếu truy tốc mà chỉ dựa vào cái bao bìa sách thì hề quá. Rồi cả hàng chục bà khai là có thấy tôi ở hồ buổi trưa đó. Các bạn biết, vẫn là thói thường, những cặp mắt long lên hung tợn, bệnh hoạn điên cuồng vân vân và vân vân. Tôi vẫn giữ vững lời khai mặc dù tôi có dịp phản cung. Những người quen biết tôi, không ai phát biểu gì bất lợi cho tôi cả, tôi có việc làm ổn định.Tới nay, tôi thấy rằng họ vẫn chưa phá được vụ án, chưa tìm ra thủ phạm. Cô thiếu nữ nạn nhân cũng chẳng có bạn trai nào. Bề ngoài, cô là loại thiếu nữ hiền lành, kín đáo và tự trọng. Giờ đây cô là nạn nhân đáng thương. Con dao hung khí là loại dao thường của hướng đạo sinh thường dùng, nhưng được mài sắc đặc biệt. Chẳng có dấu tay nào ở đó cả.Lá cây rụng ở đó lại dầy đến độ không lưu lại dấu chân nào. Quả thực, nếu tôi có phạm tội đó, cũng không thể nào làm gọn như vậy được.Sau cùng Sở Điều Tra hình sự chịu thua, và tôi bước ra khỏi sở cảnh sát không hề bị sứt mẻ danh dự. Nhưng tôi mất việc và chỗ ở, mất bạn bè và chẳng còn đi với cô nào được trong hạt này nữa. Tuy nhiên sau đó vài tuần lễ, nhiều cô đã cùng đi với tôi và chắc chắn họ là những cô gái được bảo đảm an toàn nhất thế giới. Tôi không đi đâu một bước không có cảnh sát theo dõi, rất mực kín đáo. Nhưng nếu ở chỗ tôi có mặt, có cái gì khả nghi là cái đuôi của tôi vắt đến bên cạnh tôi ngay. Tôi cũng không được đi xa nơi cư trú dù là một buổi. Tôi tìm được một chỗ ở mới với bà chủ câm điếc, một công việc mới được trả bằng nửa lương lúc trước. Tôi ráng sống kiên nhẫn ở đây đợi thời gian trôi qua, vì thời gian vốn là phương thuốc hữu hiệu.Tôi chờ đợi một cách có mục đích Sau ba tháng quản chế, tôi lại cô đơn vì không còn cảnh sát theo dõi nữa. Tôi nghĩ là đến lúc tích cực hoạt động được rồi, và trẻ em rất mau quên, nên tôi phải tìm gặp cô bé ấy ngay. Tôi quanh quẩn ở ngoài trường nữ đường Omega vào giờ tan học, bốn giờ chiều. Tôi nhận ra đối tượng của tôi. Ba tháng qua cô cũng chẳng thay đổi gì rõ rệt. Tôi tách riêng cô ta ra khỏi nhóm học sinh cùng lớp với cô thật dễ dàng, vì cô quẹo ngay vào con đường mòn gần nhất về nhà. Tôi đoán cô luôn là một cá thể độc đáo, luôn có thể tách riêng ra khỏi nhóm bạn cùng lớp, cũng như buổi trưa ở hồ bơi. Tôi quyết định dùng mẹo, nên mấy hôm nay tôi luôn thủ theo mình một bịch kẹo sô cô la.- Này, em Ruby.Tôi gọi rồi tiến lên cạnh cô, đưa ra bịch kẹo mời:- Biếu em vài cái kẹo sô cô la.Cô ấy nhận ra tôi ngay, chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Cô lắc đầu nói:- Mẹ cháu nói cháu không được nhận kẹo của người lạ.- Tôi không phải người lạ. Tôi là người mà em suýt nữa làm tôi phải ở tù chung thân đấy, em nhớ không?- Đáng đời ông thôi, ông còn nói lộn xộn gì với cháu?Rồi cô nhăn răng cười, không một chút hận thù hay khinh bỉ gì tôi cả mới lạ. Thật trứ danh.- Ngoài ra… – cô nói.- Còn cái gì nữa?- Cháu không muốn dính vào chuyện ấy. Cháu không muốn người ta chú ý đến cháu, ông hiểu không?Quỉ thần ơi, cô bé đã có những tư tưởng như vậy trong cái bộ óc nhỏ xíu của đứa trẻ tám tuổi hay khoảng đó. Cô chẳng nghĩ gì đến những chuyện đã xảy đến cho tôi, cô chỉ lo được an thân thôi.Chắc chắn cô ta biết ai đã giết thiếu nữ đó. Tôi cố gắng không tỏ ra kích động, nói càng tự nhiên càng tốt. Tôi điều chỉnh bước đi song hành với cô.- Vậy là em đã trông thấy người giết thiếu nữ ấy. Đây là một trong những điều em nói dối.- Ông đừng có hờn giận. Dĩ nhiên là tôi trông thấy ông ta. Ít ra là cái lưng, ông ấy đang cúi xuống.- Như vậy là em đâu có nhìn thấy mặt ông ấy. Thế thì chẳng ích gì. Em không thể nhận diện được ông ta.- Cháu nhận diện được và biết hết mọi thứ nếu cháu muốn. Ông ấy mặc bộ đồ xanh dương.- Cậu Ben nhà tôi cũng mặc đồng phục xanh dương. Em nói cái quỉ quái gì vậy! Thiếu gì người…- Ông đừng có chửi thề. Mẹ cháu bảo chửi thề xấu lắm.- Mẹ cô và cô? Tôi sẽ nói cho cô biết mẹ cô là ai, bà ấy cùng một giuộc nói láo như cô, nếu như bà ấy nói là cô giữ em, trong khi thực ra cô rình mò những người khác ở trong rừng.- Bà ấy không thể để mắt tới mọi chuyện hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ được. phải không nào? Ngay cả em bé cháu, mẹ cháu cũng không phải coi cả ngày. Và cháu cũng chẳng rình mò ai, ông Thông Minh ạ. Cháu đang chơi làm nhà trong rừng, dưới lùm cây.- Và em nói là em biết kẻ sát nhân?- Cháu không nói là cháu biết kẻ đó. Cháu nói là cháu có thể chỉ ra người đó, nếu cháu muốn.- Vậy tại sao cháu không tố cáo ông ta?- Vì đó không phải chuyện của cháu. – Cô ấy nói với vẻ đắc thắng ngầm.Nhưng đó lại là chuyện của tôi và đặc biệt tôi còn phải tiếp tục dụ dỗ cô ấy, cho đến khi cô ấy có phản ứng có lợi.Tôi nghe nói phụ nữ thường khích nhau sẽ biết được sự thật. Bởi thế tôi vận dụng mọi năng lực, dồn hết mọi khinh bỉ lên mắt, lên mặt để khích cô.- Này, Ruby Gaut, em còn chưa biết một việc!- Em biết chứ.- Em chỉ bịa ra thôi.- Cháu không bịa.- Chắc chắn là em bịa. Em cũng chẳng trông thấy hắn gì cả nếu em có nhìn thấy, thì em cũng chẳng nhận diện được hắn là ai.- Cháu đã bảo là ông ta mặc đồng phục xanh mà.- Vậy thì nhà ông ấy ở đâu?- Cháu không biết nhà ông ấy, nhưng cháu biết hiện giờ ông ấy ở đâu.- Cô chỉ bịa chuyện, kinh tởm.- Cháu không bịa.- Cô bịa.Tôi nắm ngay được cốt lõi câu chuyện, khi cô bất thình lình:- Nếu cháu đưa ông đến chỗ ông ta thì ông có tin không?- Cháu đã nói vậy. Cứ dẫn tôi đến chỗ ông ta, tôi sẽ tin.Cô ấy nhìn tôi đăm đăm nhưng ánh mắt vẫn xa xăm vô cảm, đó là một phần kiểu ngụy trang của cô.- Ông thề là không cho ai biết tôi đã dẫn ông đến đó nghe.- Dĩ nhiên.- Vậy ông lập lại theo cháu.- Lập lại cái gì, tôi phải thề cái gì?Cô ta liếm ngón tay cái mập tròn rồi giơ cao lên trời.- Thấy ngón tay tôi ướt… ông làm như vậy và lập lại vậy.Tôi liếm ngón cái rồi làm như cô chỉ dẫn.- Thấy ngón tay tôi khô.- Thấy ngón tay tôi khô.- Cắt cổ tôi nếu tôi nói láo.Cô quẹt ngón cái qua cổ tượng trưng cho động tác cắt cổ ghê gớm.Tôi lập lại lời thề trẻ con một cách máy móc, chẳng hề nghĩ đến chuyện phải giữ. Tôi thật điên nếu nghĩ mình mắc lời thề trung thành với cô bé này. Nhưng việc tôi thề làm cô bé hài lòng.- Vậy thì ta đi.Cô phóng đi trước và tôi hụt hơi theo sau một lần nữa. Nhưng lần này khác ở chỗ cô mặc một áo khoác mỏng và chúng tôi đi trên vỉa hè không phải trên đồi cây. Cô dẫn tôi qua đường hẻm đi tắt này qua hẻm vòng khác, rồi ra phố High Street. Trên phố, người mua sắm đông đúc nhưng cô không hề chậm bước, mà luồn lách như một con lươn còn tôi ngập ngừng bị chặn lại sau cô. Tôi lúc đó trông chắc tức cười lắm, phải cố bám theo một đứa bé như thể cả mạng sống mình ph