thành máu loãng. “Siêu. . . Độ. . . Ngô. . . Đẳng. . .” Âm thanh ai oán dần dần nhỏ lại, hồ sâu bắt đầu dâng lên đầy máu loãng, trong chốc lát chỉ còn lại tế đàn. Lúc này, ánh trăng cũng mờ dần đi, Thuỷ Căn cảm thấy sức mạnh trói buộc cậu đã biến mất. Vì vậy bèn kéo cánh tay Thác Bạt Thiệu: “Đi thôi, còn chờ cái gì nữa? Ta không biết bơi đâu!” Thiệu không nhúc nhích, chỉ trừng đôi mắt đỏ màu máu nhìn Thuỷ Căn như nhìn một con quỷ. Thuỷ Căn cuống lên, chân mọc rễ rồi hay sao? Tại sao kéo mãi mà vị này vẫn không động đậy vậy. Thuỷ Căn cân nhắc việc lội qua hồ nhân lúc nước còn cạn, nhưng khi cúi đầu thăm dò độ sâu của nước, cậu lập tức sợ đến ngây người bởi hình ảnh phản chiếu trong nước. Màu đỏ sẫm, giữa làn sóng máu loãng, một nam tử anh tuấn mày kiếm, đang kinh ngạc nhìn mình, dung mạo kia không phải chính là anh bạn trong hình ảnh vừa nãy đã vì đại nghĩa diệt thân kia sao? Thuỷ Căn không tin nổi lấy tay sờ sờ mặt mình. Và bóng người trong nước cũng làm động tác tương tự. “Chuyện… Chuyện gì xảy ra vậy?” Thuỷ Căn lung túng ngẩng đầu hỏi, Thiệu ở một bên đứng như trời trồng. Cái này phải hỏi ngươi mới đúng. Thanh Hà Vương cuối cùng cũng có phản ứng, nghiến răng nghiến lợi bật ra mấy chữ: “Thác. Bạt. Tự!” Sau một khắc, hắn như phát điên xiết cổ Thủy Căn! Thuỷ Căn liều mạng giãy giụa, thế nhưng cũng không lay chuyển được lực tay của Thiệu. Ngay khi sắp nghẹt thở, cậu dường như thấy một đôi mắt sâu, hai má phồng phồng, là một em bé chừng bảy tám tuổi, trừng cặp mắt như một con thú nhỏ, gọi mình: “Vương huynh, ngươi thật là vô dụng! Đến rắn mà cũng sợ, sau này khi đi săn, ngươi cứ đi phía sau ta, dù là phi cầm tẩu thú cũng không thể tổn thương được ngươi!” Có lẽ là thiếu dưỡng khí gây ra ảo giác? Khoảnh khắc kia, Thuỷ Căn bỗng chốc không còn muốn giãy giụa nữa, cậu nhắm mắt cười, trong lòng không ngừng vang vọng những lời này: “Chỉ nguyện kiếp sau… Tất cả những gì thiếu nợ ngươi, ta sẽ trả…” Nhưng khi Thiệu chứng kiến nụ cười ấy của Thuỷ Căn, hắn lại chậm rãi buông tay, mặc cho Thuỷ Căn rơi vào hồ máu loãng, căm phẫn mà đập mặt nước xung quanh. Sau đó bằng ánh mắt lạnh băng, hắn hướng về phía Thuỷ Căn nói: “Tự tay giết ngươi cũng làm bẩn tay ta!” Nói rồi, hắn không chút do dự nhảy lên, thoát ra từ cửa động phía trên. Lúc này, núi đá bên trong tế đàn rung chuyển, đá tảng rơi xuống làm bọt nước văng tung tóe. Cái mai rùa kia sao lại chuẩn như vậy chứ? Thấy không? Kiểu này thể nào chả bị chôn sống? Thuỷ Căn cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, sau khi ánh trăng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt cậu đã từ từ trở lại như trước. Một mái tóc loăn xoăn như lông cừu, không dài không ngắn, bình thường, cái mặt xui xẻo đang nhìn mình như chết cha chết mẹ. Làm sao cậu có thể là Vạn Nhân phong hoa tuyệt đại chứ? Cho dù cũng có mái tóc loăn xoăn, chẳng qua cũng chỉ là vụng về bắt chước đến nực cười. Vừa rồi, nếu như hình ảnh kia là thật, vậy cậu thực ra là vương huynh mà Thiệu mỗi lần nhắc tới đều nghiến răng nghiến lợi – Thác Bạt Tự chuyển thế. Trong màn ái tình cảm động của Thanh Hà Vương cùng Vạn Nhân kia, hoàn toàn không có chỗ cho cậu. Không đúng, vẫn có liên qua chứ, cậu là kẻ xấu xa duy nhất trong tấn bi kịch ấy, không chỉ tự mình ra lệnh giết đệ đệ, mà còn giết cả ái nhân mà hắn bảo vệ bằng cả tính mạng. Như vậy xem ra cậu thực sự là chết vẫn chưa hết tội. Thật đúng là một cuộc đời mười chín năm đầy ý nghĩa mà! Hoá ra một đường gió bụi nhọc nhằn chạy đến một quỷ thôn bị tàn phá chỉ là để trả nợ! Chỉ là, bọn Hầu tử, Tiểu Đao bị báo ứng bởi tội ác của kiếp này, còn cậu, Ngô Thuỷ Căn lại chôn thây nơi này bởi vì nghiệp chướng từ kiếp trước. Trong lòng cảm thấy phẫn uất, cuối cùng, so với lúc trước hàm oan ngồi tù còn oan khuất hơn gấp bội! Thuỷ Căn đảo mắt một vòng, nghển cổ lên thấy Phùng cục trưởng bị ghim lại trên tường, cậu gào lên: “Ta… Ta Ngô Thuỷ Căn không hãm hại các ngươi! Các ngươi dựa vào cái gì ức hiếp người khác như vậy! Dựa vào cái gì chứ!” Cuối cùng, hài tử khóc òa lên, đáng tiếc rằng tiếng khóc chẳng là gì so với tiếng núi đá sụp đổ ầm ầm. Máu loãng từ từ tràn vào miệng mũi cậu, có vài khối đá vụn sụp xuống nện trúng đầu cậu. Lúc cả người lơ lửng trong nước, không thể nín thở được nữa, nước lạnh bắt đầu sặc vào trong phế quản, ý thức cũng từ từ tiêu tan. Điều cuối cùng tiểu hài tử nghĩ đến chính là: đời này không thiếu nợ cái gì nữa phải không? Kiếp sau, nếu có kiếp sau, sẽ không thiếu nợ ai hết, gia gia chỉ cần sống tốt phần mình là được rồi… Ngay tại thời điểm đó, cậu cảm thấy nước ở trên bắt đầu cuộn sóng, nhọc nhằn mở mắt, cậu mơ hồ thấy một bóng đen đang bơi về phía mình. Hắc vô thường tới đón mình ư? Tiểu hài tử cười khép mắt lại, an tâm đợi sang thế giới bên kia… Chương 37 Sau khi đã ho hết nước trong phổi ra được rồi, Thủy Căn mở mắt, ngẩn người đánh giá thế giới xung quanh. Thế giới thật tươi đẹp, ánh nắng, cỏ thơm, chim sẻ, chỉ có điều khuôn mặt che trước mắt cậu có hơi dài, tiểu tử đang nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cậu. Đới Bằng? Ý thức của Thủy Căn vẫn đang hỗn loạn. Cậu mơ màng nghĩ, hắn nhìn mình làm chi vậy? Lại có trò đùa quái đản nào nữa hả? Và cuối cùng, khi đã thấy rõ đôi mắt của Đới Bằng, cậu giật mình run rẩy. Không đúng! Là tên sát tinh Thác Bạt Thiệu! Nơi này trông cũng không giống âm tào địa phủ. Vì sao hắn lại quay lại cứu cậu? Thấy Thủy Căn đã tỉnh, đôi mắt Thiệu tỏa ra hung quang, bàn tay đang ép lên ngực cậu lại dịch chuyển lên cổ. Thủy Căn thật sự không còn sức để mà trợn mắt lên nữa. À, hóa ra là bóp cổ một lần chưa đủ hả giận, nên mới vớt cậu lên để bóp lần nữa đây mà! “Ngươi…Ngươi đồ ngu…Có thể…có thể bóp một lần cho xong đi không!…” Có lẽ vì cậu không còn mang dung mạo của Thác Bạt Tự nữa, nên khi Thiệu nhìn hài tử xui xẻo đang nghiến răng nghiến lợi bên dưới, hắn vẫn áp chế được cơn thịnh nộ của bản thân. Có điều, hắn vẫn không cam lòng, bóp thêm vài cái nữa cho hả giận, rồi hỏi: “Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại thất hứa, giết Vạn Nhân, lại còn dùng trận pháp thâm độc như thế giam giữ ta trong mộ thất mấy nghìn năm?” Thủy Căn co rúm lại, ôm cổ ho khan một hồi, tức tối nói: “Ta…ta, mẹ nó, kiếp trước kiếp này, hai cuộc đời mà rớt mấy cái mạng, không biết cái gì hết, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai!” Về những sự việc trong mộng kia, Thủy Căn cũng nửa tỉnh nửa mê, dù rằng cảm nhận được sự bi thương của Thiệu, nhưng cũng chỉ có thế không hơn. Nếu muốn cậu sinh ra cảm giác tội lỗi gì đó, thì vẫn còn phải cố nhiều. Nhìn Thiệu hùng hổ như đang thẩm vấn tội phạm, trong lòng Thủy Căn uất ức khỏi phải bàn. Cậu dứt khoát quay đi, không nhìn vẻ mặt oan Đậu Nga của Thiệu nữa. Nhưng cậu vừa xoay người đi, Thiệu đột nhiên nhiên ấn cậu xuống đất, xé roạt một tiếng, cái quần đùi dúm dó duy nhất trên người rốt cuộc bị lột ra. Thủy Căn mặc kệ! Tuy rằng trước đây cậu đã bị Thiệu cưỡng bức một lần, sau đó lại ù ù cạc cạc bị đùa bỡn vài lần nữa. Nhưng tình huống lúc này đã khác, việc cả hai sắp làm là sai trái. Lúc này cậu đã biết mình kiếp trước đã hại đệ đệ mình, vậy càng không thể làm chuyện ngu ngốc này! Dù thế nào thì làm huynh trưởng cũng