iệu lực? Để bảo vệ bản thân mà Thác Bạt Thiệu lạnh lùng vô tình tổn thương Thuỷ Căn, bản năng sinh tồn khiến cậu bất giác phản kháng. Thế nhưng về sức lực mà nói, cậu có liều mạng đến mấy cũng không hơn được Thiệu, vả lại, cả người cậu bây giờ trần trụi, không một tấc sắt trong tay… Chợt nhớ tới điều gì đó, cậu buông bàn tay đang dốc sức siết chặt của Thiệu ra, lần xuống mông, rút mũi tên ra cái “phựt”. Cậu giơ mũi tên dính đầy máu lên, nhắm ngay cổ Thiệu mà đâm xuống. Khi mũi tên sắp chạm vào tới nơi, Thuỷ Căn bỗng khựng lại. Nếu như đây là sức mạnh của lời nguyền, vậy tức là Thiệu không thực sự muốn tổn thương cậu. Hoặc là hai người đồng quy vu tận, hoặc là chỉ có một người tồn tại, người sống sót nên là ai đây? “Hãy… hãy sống tốt nhé…” Sau khi vất vả bật ra những chữ này từ cổ họng, Thuỷ Căn nhắm mắt lại, buông tay, ném cơ hội sống sót duy nhất xuống đáy vực sâu thẳm. Nói cho cùng, tất cả là do kiếp trước cậu mắc nợ quá nhiều, nếu như đời này có thể trả lại hết, kiếp sau thôi khỏi trả lãi hàng kỳ nữa đúng không? Có thể chết trong tay Thiệu, Thuỷ Căn bỗng cảm thấy điều đó chẳng sao cả, thậm chí còn vui vẻ nữa? Có lẽ vậy đi… Nghẹt thở tới giây phút cuối cùng, trước mắt Thuỷ Căn là bóng tối đen kịt. Cậu cảm thấy yết hầu mình bị cắn rách, máu tươi tuôn trào. Thiệu buông tay, cơ thể tàn tạ của cậu cứ như vậy mà rơi xuống… Cuối cùng, khi rơi xuống mặt đất, mịa nó vẫn là cái mông tiếp đất trước, cái mông máu me be bét đau đớn như thể vừa ăn một trận chổi lông gà của mẹ ấy… Không đúng! Thuỷ Căn mở choàng mắt. Không đúng, tất cả đều không đúng! Cậu phát hiện ra xung quanh mình là làn nước lạnh đang cuộn trào mãnh liệt, cậu đang nằm trên một tảng băng trôi, Vạn Nhân vừa đẩy lùi sự tấn công của bạch tuộc, và đang ra sức bơi tới đây, còn Thiệu đã được cậu kéo lên tảng băng trôi rồi. Có điều, hai người vẫn đang giữ nguyên tư thế quần nhau, trong tay cậu thiếu một mũi tên dính máu, và trong tay Thiệu cũng thiếu một con dao găm. Bấy giờ, dường như Thiệu cũng đã bừng tỉnh khỏi giấc mộng, và đang nghi hoặc khó hiểu nhìn cậu. Và cách bọn họ không xa, Tô Bất Đạt và Quảng Thắng đang chèo xuồng cao su tới chỗ họ. Quảng Thắng sửng sốt há hốc cả mồm. Thấy Thuỷ Căn đang nghi hoặc nhìn quanh, gã liền hô lên: “Aiii cái đệt, hai người phát bệnh gì đó hả? Đầu tiên là bóp cổ nhau, sau đó lại cầm vũ khí đâm nhau… Nhất là Thuỷ Căn, rút mũi tên trên mông ra mà cứ như nhổ tóc, cái đệt! Phựt một tiếng, dữ thật!” Chuyện gì xảy ra vậy? Dường như tất cả đã quay lại cái lúc mới đẩy lùi oán chương, Thiệu mới chìm vào trong nước. Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra trước đó đều là ảo giác sao? Vì sao lại chân thực đến thế? Lời nguyền ấy có thật ư? Thiệu ngập ngừng huých Thuỷ Căn, vì đang bị trọng thương, giọng hắn cũng thật yếu ớt: “Ngươi đã nhìn thấy gì?” Thuỷ Căn vẫn chưa sắp xếp lại được những ý nghĩ trong đầu mình, nói năng lộn xộn: “Dốc núi… vách đá… còn có Hoàng đế và…” “Một lời nguyền đáng sợ…” Ánh mắt Thiệu trầm xuống, hắn thấp giọng nói tiếp. Trong lòng Thuỷ Căn run lên, nói vậy tức là ảo giác mà Thiệu thấy được giống như cậu thấy, lời nguyền kia có thật sao? Thế nhưng vì sao tới giờ hai người vẫn không sao, tàn sát lẫn nhau chỗ nào đâu? Đúng lúc này, Tô Bất Đạt và Quảng Thắng kéo ba người lên xuồng cao su. Vạn Nhân ngồi trên xuồng cao su hỏi Tô Bất Đạt: “Các ngươi xuống đây thế nào?” Thế là Quảng Thắng và Tô Bất Đạt bắt đầu kể lại quá trình vào động. Thuỷ Căn kinh hãi, nói giống y xì đúc trong ảo giác luôn. Dòng nước bất ngờ chảy xiết, đưa ba người lao thẳng về phía trước. Một lần nữa, Thủy Căn lại nhìn thấy vách núi chạm trổ đầy những hình vẽ kia, những người nguyên thuỷ đang sản xuất sinh hoạt, có người đan lưới bắt cá, có người gieo mạ trồng lúa, còn có những người phụ nữ nuôi tằm dệt vải… Khi liếc đến những lời cầu phúc của hình ảnh Khổn và Chuyên Húc ngồi đối diện nhau, Thuỷ Căn mơ hồ nghĩ: trong giây phút cuối cùng ấy, bởi vì cả mình và Thiệu đều không đành lòng đâm đối phương một đòn trí mạng, đều sẵn sàng dùng sinh mạng của mình để đổi lấy đường sống cho đối phương, nên lời nguyên kia mới tự phá vỡ, phải không? Khi tuyệt vọng phát ra lời nguyền ấy, kỳ thực Khổn si tình vẫn hy vọng những kẻ ôm ấp tình cảm bất luân ấy dù có theo đuổi thứ quyền lực đứng đầu thiên hạ thì họ vẫn có thể yêu nhau bằng cả chân tâm, phải không? Sau đó là tới chỗ tấm lưới tơ bền chắc kia, chỉ có điều, khi bọn họ rơi xuống tấm lưới, nó tự dưng lại từ từ biến mất, mấy người họ la hét hãi hùng, lao vùn vụt xuống vực sâu tăm tối… Chương 70 Cú rơi lần này vô cùng khủng khiếp, gió thổi “ào ào” bên tai, chẳng thể nhìn thấy cái gì hết. Bỗng, trước mắt chói lòa, còn chưa kịp thích ứng, hai cánh tay cậu đã vướng vào cái gì đó, và thế rơi ngừng lại. Thuỷ Căn chậm rãi mở mắt, trên đầu là mặt trời giữa trưa, ngập mắt là lá tùng xanh non mơn mởn, xua đi sự u ám đáng sợ của hầm băng trong lòng đất. Song, tình hình của Tiểu Căn nhi không được tốt cho lắm, hai cái đùi trần trụi lắc lư giữa không trung, còn hai cánh tay thì bị mắc vào một chạc cây to. Hầm băng trong lòng đất này là đồng hồ cát sao, trên dưới đảo ngược? Tại sao rơi xuống vực lại trở về được thế giới trên mặt đất? Thuỷ Căn biết bọn họ đã phá vỡ kết giới của hầm băng, an toàn về tới biển rừng giữa núi Đại Hưng An. Có điều, thế cũng chưa phải đã thật sự an toàn… Con bà nó, chả biết làm sao mà cậu lại treo tòng teng trên một cái cây to, cách mặt đất phải đến bốn mét. “Thần tiên trên trời” từ đâu giáng xuống làm mấy chú chim sẻ sợ hãi vỗ cánh bay tán loạn. Chân không đến đất, đầu không đến giời, Thuỷ Căn nôn nóng gào lên: “Thiệu! Thiệu!” “Aiii, cái đệt! Mịa nó, ngã muốn dập cu!” Tiếng chửi thô tục thế này, vừa nghe đã biết là Quảng Thắng. Nhìn về phía phát ra tiếng nói, Thủy Căn chỉ thấy Quảng Thắng đang ngã chổng vó dưới tàng cây, trên khuôn mặt thô kệch, con mắt lông mày dúm dó vào nhau, vết sẹo trên mặt cũng xô lệch theo. Còn Vạn Nhân cũng đang ngồi dưới đất. Sau khi bình tĩnh quan sát xung quanh, y ngẩng đầu lên nhìn Thuỷ Căn đang lủng lẳng trên cây. Thác Bạt Thiệu đâu? Thuỷ Căn vội vàng ngó nghiêng bốn phía để tìm kiếm bóng dáng Thiệu. “Mau… mau tới đây giúp với!” Tô Bất Đạt kêu to bằng thứ tiếng Hán trọ trẹ. Cách cái cây to có Thuỷ Căn hơn mười mét, Tô Bất Đạt đang lom khom kéo theo một người. Cái thân thể không hề nhúc nhích kia chính là Thác Bạt Thiệu. Vì có Tô Bất Đạt che khuất mất, Thuỷ Căn không thấy rõ được tình hình của Thiệu, lại còn đang bị treo trên cây nữa, nên cậu càng cuống hết cả lên. Khi Tô Bất Đạt đứng dậy, Thuỷ Căn rốt cuộc cũng thấy rõ: đầu Thác Bạt Thiệu vừa vặn đập vào một tảng đá không lớn lắm, máu tươi đỏ thẫm chảy tràn một vũng. Hai cánh tay cũng không trụ nổi được nữa, với một thế “bình sa lạc nhạn”, Thủy Căn chật vật té xuống dưới tàng cây, may mà trên mặt đất phủ một tầng lá cây xốp mềm, không đến nỗi gãy chân gãy tay gì. Bất chấp đau đớn, Thuỷ Căn chạy tới nơi Thác Bạt Thiệu đang nằm quay đơ trên mặt đất. Cậu còn nhớ rõ lúc ở trong hầm băng, Thiệu đã sử dụng đại pháp gì đó, hao hết linh lực, bây giờ lại còn đập đầu vào đá nữa. Suy cho cùng,