hí có thể nghe được đoạn đối thoại giữa Thuỷ Căn và Thiệu ở bên ngoài, nhưng dù ở bên trong gã có kêu gào thế nào đi chăng nữa, bên ngoài cũng không nghe được. Sau đó gã nghe thấy Thiệu hết kiên nhẫn nổi lôi Thuỷ Căn đi. Đại ca nghĩ đến cảnh mình sẽ chết đói trong cái hang này, khỏi nỏi cũng biết trong lòng gã đau đớn và tuyệt vọng đến thế nào. Đúng lúc này, cánh cừa mật động bất thình lình bị đập thủng một lộ. Một thanh niên nhã nhặn đứng ở lối vào, nhưng điều không được nhã nhặn cho lắm chính là đôi tay dính đầy máu của y, và bên cạnh là thi thể một lão hoà thượng. Khi nhìn rõ ánh mắt của thanh niên, từ tận sâu trong đáy lòng Quảng Thắng rùng mình ớn lạnh. Dám giết cả người xuất gia thì chỉ có thể là kẻ liều mạng không sợ báo ứng. Cứ như vậy, gã theo thanh niên này trở về khách sạn, và phát hiện hai con rùa chết tiệt chỉ lo thân mình đã ôm tiền chuồn mất, gã liền đuổi tới chuyến tàu này theo chỉ thị của người thanh niên. Trong khi Quảng Thắng nói văng nước miếng, thì Vạn Nhân lại rất thản nhiên chọn cái giường phía trên cái của Thiệu, cởi âu phục ra gấp lại, rồi xoay người nằm lên giường. Quảng Thắng nói xong, Thuỷ Căn chọt chọt Thiệu, ý bảo hắn hỏi cho rõ cái coi! Bị chọt, Thiệu tỉnh trí lại, trừng Thuỷ Căn một cái, rồi mới hỏi Vạn Nhân: “Ngươi đuổi theo rồi lại chui vào toa của chúng ta, là có ý gì đây?” Ngồi trên giường lấy máy tính ra, Vạn Nhân ôn tồn nói: “Vì đúng lúc tôi cần đi công tác đến Hô Luân Bối Nhĩ để nghiên cứu đề tài, lại được ngồi cùng toa với mọi người, thật trùng hợp!” “Vạn Nhân, sau khi tất cả những gì ngươi đã làm ở kiếp trước bị vạch trần, ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao? Ngươi đừng có mơ là ta còn nhớ nhung gì tình cũ với ngươi!” Nghe hết những lời này, tiến sĩ khẽ nhếch khóe môi một cách đầy ẩn ý và hỏi: “Ta biết ngươi đã chẳng còn tình cũ nào với ta nữa, ba cây băng châm đó không phải là minh chứng tốt nhất rồi sao?” “Đó là bởi vì tình huống cấp bách, nếu không… ta đã không…” Thuỷ Căn nghe mà chỉ muốn vứt quách lỗ tai ra cửa xe, tai không nghe tâm không phiền! Giờ thì cậu đã hiểu quá rõ Thác Bạt Thiệu rồi: tàn nhẫn, nhưng không đủ cứng rắn! Hắn là một hài tử chí tình chí nghĩa, nếu không hắn đã chẳng năm lần bảy lượt cứu cậu thoát chết trong gang tấc. Thằng em cậu tính tình vặn vẹo, chỉ sợ rằng mỹ nhân rắn rết kia đã hiểu rõ từ kiếp trước rồi! “Vạn Nhân, ngươi cũng muốn tới động Dát Tiên nhỉ? Rốt cuộc trong động Dát Tiên ẩn chứa bí mật gì chắc là ngươi biết rõ, hơn nữa ngươi còn chủ động tìm chúng ta, hẳn cũng có dụng ý riêng. Ngươi muốn thế nào, nói rõ đi!” Thuỷ Căn chen vào nói. Tiến sĩ Vạn trả lời Thuỷ Căn thì mặt mày vui tươi phơi phới, khoé mắt ngậm xuân: “Hoá ra các ngươi cũng biết động Dát Tiên, cũng phải, nhất định là kiếp trước Tự đã để lại đầu mối cho các ngươi. Tuy nhiên, e rằng các ngươi còn chưa rõ chi tiết. Để nói về động Dát Tiên thì phải nhớ lại một chút về nguồn gốc của dân tộc Tiên Ti: tộc Bắc Tiên Ti vốn là một chi của Đông Hồ, vì nhiều đời sống trên núi Tiên Ti nên mới có cái tên này. Có học giả cho rằng núi Tiên Ti hẳn là một ngọn núi thuộc Tất Bỉ Lợi Á, còn có học giả lại khăng khăng rằng nó nằm ở vùng phía bắc dãy Đại Hưng An, Hô Luân Bối Nhĩ. Tuy nhiên, từ sau khi động Dát Tiên được phát hiện, những cuộc tranh luận này đã chấm dứt, tộc Thác Bạt chắc chắn là khởi nguồn từ rặng núi phía bắc dãy Đại Hưng An…” Thiệu lạnh lùng ngắt lời Vạn Nhân: “Có bản vương ở đây, còn cần Hán nhân ngươi giải thích bộ tộc Thác Bạt từ đâu mà đến sao?” Tiến sĩ cười mỉa mai: “Chỉ sợ con cháu vương thất bất tài vô học như ngươi không nhớ rõ được thôi. Sau khi rời khỏi động Dát Tiên, Bộ tộc Bắc Tiên Ti đã vài lần phát động nam tiến, thanh niên trong tộc đã quên mất gốc gác của mình rồi.” “Vậy chúng ta đang tới động Dát Tiên để tế tổ sao?” Thuỷ Căn hỏi tiếp. Vạn Nhân cười: “Ai nói ở mảnh đất khởi nguồn nhất định phải mai táng tổ tiên? Tộc Tiên Ti là tộc người sống du mục trên vùng đất màu mỡ ở dãy Hưng An, mùa hạ trồng lúa, mùa thu hái quả, mùa đông săn thú, no ấm biết bao. Nhưng đến thời Thác Bạt bộ tù trưởng Thác Bạt Cật lại thừa dịp vương triều Đông Hán đánh bại Bắc Hung Nô, vứt bỏ động Dát Tiên xưa cũ, rời khỏi thâm sơn cùng cốc, trải qua “cửu nan bát trở”, một đường chém giết, để tới đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ, bắt đầu cuộc sống du mục lang thang “phong xuy thảo đê kiến ngưu dương” (1). Điều gì đã thúc đẩy ông không tiếc tổn hại sức mạnh của bộ lạc, vứt bỏ cuộc sống nhàn nhã tự do để tiến thẳng xuống phía nam? Mọi người không cảm thấy đoạn lịch sử này dường như… không giống dã tâm mở rộng địa bàn của một bộ lạc, mà ngược lại giống như một đoàn lưu dân kinh hoàng phải mở đường máu bằng nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để sống cho qua ngày sao?” “Câm miệng! Ngươi nói dối!” Nghe thấy thế, Thiệu không nhịn nổi nữa, suy cho cùng trong cơ thể này cũng là hồn phách của con cháu dân tộc Tiên Ti kiêu ngạo, quả thực không thể chịu nổi việc Vạn Nhân bôi nhọ công lao to lớn của tổ tiên mình. Trên đầu hắn nổi đầy gân xanh. Bằng vẻ mặt thương hại, Vạn Nhân lắc đầu với Thiệu: “Ngươi nghĩ vì sao Tự để lại đầu mối dẫn tới động Dát Tiên? Y gửi gắm hy vọng lên một kẻ vừa ngu ngốc vừa cố chấp như ngươi, có nên gọi là ‘kẻ trí tính nghìn điều mà vẫn có điều sơ suất’ không?” . (1) Một câu thơ trích trong bài dân ca “Sắc Lặc ca” lưu truyền trong dân tộc Tiên Ti thời Nam Bắc triều. Sắc Lặc là tên một tộc người sống ở Sóc Châu (nay là phía bắc tỉnh Sơn Tây) thời Bắc Tề. Hán Việt: Sắc Lặc xuyên, Âm Sơn hạ Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã Thiên thương thương, dã mang mang Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương Dịch nghĩa: Thảo nguyên Sắc Lặc, dưới chân núi Âm Sơn Bầu trời như mái lều, bao trùm lên đồng cỏ Trời xanh xanh, đồng mênh mông Gió thổi cỏ rạp thấy bò dê Chương 54 Mặc dù Vạn Nhân đã tỉ mỉ giảng giải nguồn gốc động Dát Tiên bằng dáng vẻ học giả chuyên gia, nhưng vẫn không thể thuyết phục bọn Thiệu cùng đi với y. Không hề bối rối, tiến sĩ Vạn thong thả hạ đòn sát thủ: “Lần trước, ta đã thấy cảnh sát tìm tới nhà hỏi ta về vụ án giết người ở Hình Đài. Bởi vì ta được coi là đã mất tích khi sự việc xảy ra, có điều, sau khi bị bắn ra khỏi kết giới, ta gặp được hai nông dân địa phương, có nhân chứng xác nhận ta không có mặt ở nơi xảy ra sự việc. Lúc đó ta nói với cảnh sát như thế nào ấy nhỉ… À, chúng ta bị tách ra, ta cũng không rõ tình hình của các ngươi lắm. Nhưng lỡ đâu trong chuyến đi này lại có người làm ta phật ý, ta đây rất có thể sẽ nhận ra mấy kẻ bị tình nghi đang bỏ trốn lắm đấy… đến lúc đó, xe cảnh sát bám sát phía sau, đi đến đâu cũng không được yên thân… khụ!” Thuỷ Căn hiểu, đây chính là đe dọa trắng trợn, thật giả tạo! Cậu túm ống tay áo thằng em mình, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng trừng y nữa, coi bộ ngươi cũng chẳng thể xuống tay được, tên kia lại là lưu manh có bằng cấp, nếu y giở trò âm hiểm gì, trình độ tụi mình cũng không đọ lại được, hay là tạm thời nhẫn nhịn đi, chờ xuống tàu thì đường ai nấy đi.” Có thể nói Thủy Căn đã đưa ra một lối thoát rất đúng lúc. Thiệu trừng Thuỷ Căn một cái, rồi mới bằng lòng rút lui, không thốt một lời nào nữa và ng