suy nghĩ đủ thứ trong đâu:”đến đó gặp bố mẹ nó thì nói như nào? Mình ăn mặc thế nào có được hok ?…” 20 phút sau, Văn đã đến cái ngõ rẽ vào nhà Diễm. Lấy điện thoại ra gọi :” anh đang ở đầu ngõ nè, em ra đi ” Đầu dây bên kia vui vẻ đáp lời :”dạ, a đứng đó đợi em lát nhé.” Hơn 15 phút sau mới thấy con bé . Đứng trước Văn là DIễm với mái tóc thắt nơ, khác với 2 lần trước, hôm nay nó mặc bộ đồ ngủ, nhìn hoa lá lắm các thím à . Nhất là cái màu hồng lấp ló sau làn áo Chưa kịp nhìn kỳ Diễm thì em nó nhảy tót lên sau xe và vỗ vai em :” đi thẳng rồi quẹo trái thầy ơi…” Em đáp lại :” vậy thầy bảo gì phải nghe nhớ chưa” CHốc lát Văn đã đến trước cổng nhà Diễm. Một ngôi nhà 4 tầng không to lắm. Diễm mở cửa, kèm theo một nụ cười trên môi :”nhà em nè, hôm nay bố mẹ em có việc chỉ có hai chị em thôi ” Vào đến nhà thì gặp con chị Diễm. Nó chẳng thèm nhìn thím Văn, chăm chú xem tivi. “THôi mặc kệ nó. Mình đến đây để tán Diễm cơ mà” Văn tự suy nghĩ để an ủi. Diễm kéo em lên phòng, lâu rồi Văn mới vào phòng con gái. Mùi thơm và sạch sẽ lắm các thím à. Ngồi một lát rồi Văn kêu Diễm mang sách ra học. Tầm 10h hơn Văn nói :” Muộn rồi, a phải về. Hôm khác a lại qua nhé ” Con bé gật gật và mỉm cười. Diễm dắt em xuống cầu thang thì gặp con chị. Con chị thấy Văn thì có vẻ gét ra mặt, quay sang Diễm nói :” mày ăn xong mà hok dọn à, lát mẹ về lại nói ” ÔI vl… Đúng cái giọng con bé hôm qua gặp ở đầu cổng rồi. Văn hok thể quên được. Diễm có vẻ tức, nó hok nói j rồi tiễn em về. Sau khi về nhà, Văn vào phòng, sực nhớ đến cái hòm lúc sáng cất ở gần giường, Văn đưa tay với lấy nó, mang ra ngoài. Đề phòng chuyện gì xảy ra đột ngột, Văn mở cửa, bật điện sáng trưng. Mở ra thì bên trong có những thứ sau : Có 2 cục nến to lắm. Loại nến bán ở chợ Đồng Xuân rất nhiều, 1 con dao giống miêu tả trong cuốn sách, 1 bức ảnh người con gái. Hình trong ảnh còn rất trẻ độ 18 hoặc 20. Mái tóc ngắn và miệng cười tươi. Trong đầu Văn lúc này thì bán tín bán nghi. Chẳng lẽ oan hồn đó là cô gái này. Nhưng tại sao lại để ảnh của cô ta làm gì. Sao lại có những dụng cụ như này. ” Đang miên man suy nghĩ là xoảng, tiếng cốc rơi kèm theo tiếng hét của Mẹ Văn. :”Ngọc ơi, con sao thế này. Máu ở đâu mà nhiều thế này.” Văn vội chạy vào thì hình ảnh cái Ngọc đầu tóc rũ rượi . Cái miệng đầy máu như muốn tuôn ra vậy. Nó vẫn cười, giọng thì như xé toạc không khí yên tĩnh xung quanh ” Nó nói mà như bị ai đó gim` lại :”anh văn cứu em…” Không thể suy nghĩ gì được, em chạy vào, giữ lấy đầu nó. Tát nhẹ vào má :”mày làm sao thế? Ngọc. NÓ vẫn không trả lời. Lại nhớ đến chuyện ông thầy. Văn kêu mẹ :” mẹ mang hương vào đây thắp nhanh.” Mẹ Văn chạy vội lên tầng 3 vào phòng nhỏ để lấy. Văn tát mạnh vào má nó thì bất chợt nó mở mắt trừng trừng nhìn Văn Đột nhiên Văn thấy lạnh hết sống lưng. Mẹ đã mang hương vào, mùi hương dày đặc đến ngạt thở. Cái Ngọc bỗng lịm đi ….
Chap 15 : 21h 52 ngày 04-08-2014 Cả đêm hôm đó Văn không thể ngủ được. Suy nghĩ hết nứơc mà không thể làm gì được. Văn nghĩ nếu cứ như này thì không được. Nếu có chuyện gì vs Ngọc thì sao. Gần 11h đêm, Văn bấm điện thoại cho Bố mà không được Văn nằm trên giường trằn trọc, cầm con dao trong tay bỗng Văn thấy có gì đó lấp ló ở ngoài cửa số. Văn bật dậy, nép vào tường nhìn sang thì ở trên cây vừng là một hình người con gái, tóc che hết khuôn mặt, chỉ còn hiện ra hàm răng trắng toát. Nó tiến lại gần Văn ngay lập tức, theo phản xạ Văn lùi xuống thì ngã xuống giường. Oan hồn tiếp tục đè lên người Văn, lực tay không thể đẩy nó ra. Nó hình như muốn nói :”tao sẽ giết đứa bé gái trong nhà này để thế mạng cho tao”… Giẫy dụa không được Văn vớ lấy con dao đâm vào oan hồn, nó thấy vậy liền buông Văn ra, vụt qua cửa sổ biến mất. Văn chạy ra ngoài cửa vào phòng Ngọc thì thấy 2 mẹ con vẫn đang ngủ. Văn hiểu rằng, lúc nãy không phải mơ mà là thật. Có điều lạ là sau khi Ngọc bị như thế mà hỏi nó thì nó chẳng biết gì. Văn và mẹ quyết không nói cho nó. Sợ nó hoảng.. Vài ngày sau, trước ngày bố Văn hẹn lên HN 1 ngày. Mẹ Văn gọi điện báo về kêu sẽ không ăn ở nhà. Vậy là 2 anh em ra quán gần nhà ăn. Chọn bàn ngồi, 2 anh em gọi món rồi ăn. Đang ăn thì phía bên cạnh có 2 người đàn bà nói chuyện với nhau. :” chị Lương ạ, hôm trước em đi làm về muộn qua cái ngôi nhà đấy thì thấy có một bóng người mặc đồ trặng vụt lên cây, em chắc không thể nhầm được. Đây là lần thứ 3 rồi. ” Bà bên cạnh nói :” tao cũng thấy 1 lần rồi. nghe đâu từ hồi ông C ở đó thì mới xuất hiện. Nghe nói ông ấy gốc Trung Quốc, sống một mình với đứa con nuôi” Văn nghe thấy bắt đầu thấy lạnh lạnh ở sống lưng. QUay sang hỏi :” có phải cô con gái tầm 6 tuổi không cô? ” 2 bà đều quay sang nhìn 2 anh em :” uh, đúng rồi em. Cái đứa bé mà ông ấy nhận nuôi tại chùa bồ đề hồi đầu năm ấy. Con bé hay chơi ở gốc cây lộc vừng to nhất ấy” Thỉnh thoảng thì ông sư chùa đó cũng hay qua nhà đó lắm. Nghe thấy thế, văn bất thình lình rơi đũa. Ngọc không hiểu chuyện gì, liền lấy đũa khác lau cho anh. Trong đầu Văn giờ là suy nghĩ hỗn độn. :”chẳng lẽ đứa bé gái đó không phải là người chủ trước đây, bé gái đó là con chú C, sao chú ấy phải nói dối. Còn việc ông sư kia là thế nào? họ quen nhau từ trước…” Văn chưa kịp hỏi thêm thì 2 người đó đã ra trả tiền bước ra khỏi quán. Văn vừa ăn vừa suy nghĩ. Tối nay lẽ ra Văn có hẹn đến nhà DIễm mà giờ Văn chẳng thế suy nghĩ đến việc đó nữa. Văn nhắn tin cho Diễm. 2 anh em đi về nhà, phía trước là ngôi nhà bao vủ một màu xanh của lộc vừng và cây leo …