Đọc truyện ma- Ma câm - Ma khóc dưới Hồ Tiên Đôn Full - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Đọc truyện ma- Ma câm - Ma khóc dưới Hồ Tiên Đôn Full (xem 4583)

Đọc truyện ma- Ma câm - Ma khóc dưới Hồ Tiên Đôn Full

uổi chưa già, nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc, mặc bộ đồ quê mùa đơn giản, nhưng khí chất phi phàm, thái độ hòa nhã, bên cạnh ông là cô gái trong bộ trang phục thôn quê, nhưng nhìn là biết con gái nhà thành thị, lông mày lá liễu, tóc búi gọn gàng, hai mắt to tròn, thần thái nhẹ nhàng như nước mùa thu, xinh đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt cô. Hai người còn lại, một người như là người hầu, cắt mái tóc như chiếc nồi úp, người còn lại là một thanh niên lực lưỡng, hai mắt liếc ngang liếc dọc, trông không giống người tốt chút nào. Bọn Dương Phương đều thấy lạ, dựa vào nhãn lực của bọn họ làm sao mà không biết nhóm người kia làm gì, nhưng vì lúc này không muốn xảy ra chuyện nên không để ý tới họ, chỉ chăm chú ăn. Thôi lão đạo ăn được một nửa thì hạ giọng nói với Dương Phương và Mạnh Bôn: “Sáng nay, tôi nhìn trời thấy có một tia sáng đỏ như máu, là dấu hiệu rất khác thường, chỉ e hôm nay thời tiết sẽ thay đổi, nếu trời nổi giông tố thì nước sông Hoàng Hà lại dâng lên. Chúng ta phải lên đường sớm không lại gặp nạn lớn ở sông Hoàng Hà đấy.” Mạnh Bôn nói: “Đạo trưởng à, lên đường sớm thế làm gì, ngày nào mà chẳng vậy.” Thôi lão đạo nói: “Cậu ngốc này! Tôi xem không sai đây, chỉ nay mai thôi, thể nào cũng có chuyện.” Dương Phương nói: “Hoàng Hà đã từng lụt rồi, nếu lại có thiên tai nữa thì dân sống sao nổi.” Thôi lão đạo nói: “Đường thì còn xa, trời đất không ngừng phẫn nộ, cứ xem đi, chuyện lớn còn chưa tới đâu.” Tục ngữ có câu: “Họa tại miệng”, chỉ vì câu nói đó của Thôi lão đạo mà rước đến một đại họa diệt thân.

5 Trong tiệm mì chỉ có hai nhóm người đang ngồi ăn, người đàn ông mang theo cỗ quan tài ngồi ngay sau bàn Thôi lão đạo, ông ta và cô gái nhìn thấy Thôi lão đạo và hai người thợ dán hồ giấy tuy ăn mặc rách rưới nhưng không che được khí thế anh hùng, không nén nổi lén nhìn sang bên này, nghe Thôi lão đạo nói thời tiết có thể sẽ thay đổi, Hoàng Hà sắp xảy ra nạn lớn, liền quay sang hỏi: “Thưa đạo trưởng, tôi thấy mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, sao có thể biết được thời tiết sẽ thay đổi?” Thôi lão đạo nói: “Vô lượng thiên tôn, tôi không có khả năng thấy trước, chỉ là xem hướng gió nhìn sắc trời mà biết thôi.” Người đàn ông nói: “Lão đạo có bản lĩnh như vậy, xin cho hỏi tu hành ở danh sơn động phủ nào?” Mạnh Bôn nhanh miệng, chưa đợi Thôi lão đạo nói đã trả lời: “Làm gì có danh môn động phủ nào, dạo trưởng nhà chúng tôi không nhà không cửa không tiền bạc, đêm ngủ trong lò gốm ở thành Nam, ngày bày quán xem bói ở cổng thành thôi.” Người đàn ông nghe vậy cười nói: “Hóa ra là thủ đoạn giang hồ…” nói rồi quay đầu đi, không thèm nói chuyện với hội Thôi lão đạo nữa. Nếu lúc bình thường thì Thôi lão đạo cũng không chấp, nhưng lúc đó do kích động, trong lòng nghĩ: “Trông người đàn ông này không phải tầm thường, hẳn là người có thân phận địa vị cao, trước giờ rất coi thường những kỹ xảo giang hồ, nếu hôm nay mình không thể hiện bản lĩnh thì đến hai vị huynh đệ kia cũng sẽ coi thường mình.” Thôi lão đạo nghĩ vậy liền cười ha hả, nói: “Tình cờ gặp nhau cũng coi là có duyên, lão đạo ta ngày hôm nay cũng học Trương thiên sư bán thuốc, sẽ bói cho lão huynh một chữ được chứ? Nếu nói đúng phiền lão huynh truyền tên giúp tôi, nếu nói không đúng thì xin chớ cười.” Cô gái có vẻ không ưa mấy chuyện này, khuyên người đàn ông đừng quan tâm đến bọn lão đạo giang hồ, tránh mắc lừa, người đàn ông thì lại hiếu kỳ, nói: “Được, cũng thú vị lắm.” Nói rồi lấy một chiếc đũa chấm vào bát nước chấm rồi viết lên bàn một chữ “Lộ”, rồi nói: “Đạo trưởng vừa rồi nói rất đúng, chúng ta tình cờ gặp nhau, đều là người đi đường, vậy xin bói cho tôi chữ ‘Lộ’ đi.” Thôi lão đạo nhìn chữ đó một lúc rồi cười nhạt, nói: “Ngôn ngữ là tiếng nói của con tim, chữ là bức tranh của con tim, xem lão huynh viết chữ cũng có chút mạnh mẽ cứng cáp, hẳn là người dám làm dám chịu, vậy cứ bói chữ này đi, không biết lão huynh định hỏi việc gì?” Người đàn ông nói: “Đạo trưởng nói xem tôi kiếm cơm bằng nghề gì?” Thôi lão đạo nói: “Chữ ‘Lộ’[1'> bắt đầu bằng chữ khẩu, xem ra lão huynh cũng giống bần đạo, kiếm cơm bằng miệng.” [1'> “Lộ” chữ Hán là 路,bắt đầu bằng bộ口, tức là miệng. Cậu dứt lời, người đàn ông và những người xung quanh đều biểu lộ sự ngạc nhiên. Dương Phương và Mạnh Bôn thì cười thầm trong bụng, Thôi lão đạo lại đoán trúng rồi. Người đàn ông hộ tống cỗ quan tài hoàn toàn không giống nông dân, chữ viết cũng tốt, đương nhiên là kiếm cơm bằng miệng rồi, còn nghề bằng miệng thì nhiều lắm, trong giang hồ bói toán, ca hát, kể chuyện thì đều là nghề bằng miệng cả. Dạng người được ăn sung mặc sướng thì không thể làm việc nặng nhọc, làm ăn buôn bán, làm quan cũng đều phải nói, chẳng phải là nghề bằng miệng cả sao? Có điều bản lĩnh ứng biến linh hoạt của Thôi lão đạo thì không ai bằng.

Người đàn ông nói: “Không giấu đạo trưởng, tôi làm nghề buôn bán, hiện giờ phải mang cỗ quan tài này đi làm một việc lớn, nhưng chưa biết chuyến đi này kết quả ra sao, xin đạo trưởng chỉ giáo.” Thôi lạo đạo chẳng cần nghĩ ngợi, nói luôn: “Chữ ‘lộ’ này bắt đầu bằng chữ khẩu, kết thúc cũng bằng chữ khẩu. Trong chữ khẩu lại không có gì cả, lúc đến chữ khẩu không có gì, lúc đi chữ khẩu cũng không có gì, lão đạo tôi nói câu không hay xin ngài đừng trách, chữ này không phải là một điềm tốt.” Người đàn ông nghe rồi có vẻ thất vọng, bất chợt ngồi im không nói gì, cùng ông đi theo hộ tống cỗ quan tài, chính là cậu thanh niên vai u thịt bắp đập bàn đánh rầm đứng dậy, hét lên: “Ông chủ, ông đừng nghe lão đạo đó nói năng linh tin, mấy trò tiểu xảo giang hồ đó lừa được ông chứ không lừa được Biên Hải Long tôi đâu, ba đứa này rõ ràng là dân đào trộm mộ, mới gặp là tôi đã ngửi thấy mùi âm khí của mồ mả trên người chúng nó rồi, không chừng còn mang theo cả đồ móc trộm nữa đấy, có dám bỏ đồ ra cho mọi người xem không…” Biên Hải Long vừa nói xong liền rút ra khẩu súng ngắn Mauser, hắn ta chỉ định nổ súng để dọa người thị uy thôi chứ không phải để bắn ai, nào ngờ vừa rút súng ra thì chiếc roi của Dương Phương cũng vừa quất tới, ra tay quá nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy thứ gì đó vút qua trước mặt, nghe thấy tiếng roi quất một tiếng, khẩu súng trong tay Biên Hải Long bị đánh rơi xuống đất vỡ tan, tay của hắn bị quất chảy máu, chiếc bàn trước mặt vỡ làm đôi, hắn đứng đờ ra không biết phải làm gì. Không ai nhìn thấy lúc đó xảy ra chuyện gì, đợi khi Biên Hải Long định thần trở lại, biết mình gặp phải đối thủ, xấu hổ bỏ chạy ra khỏi quán, không dám quay đầu lại. Dương Phương đánh rơi súng của người khác mà thần khí, nét mặt không thay đổi, trên mặt không biểu hiện cảm xúc nhưng trong lòng rất đắc ý, quay về phía người đàn ông chắp tay cúi chào, nói một câu: “Đắc tội” rồi thu roi lại. Mạnh Bôn chỉ vào người đàn ông rồi nói với chủ quán: “Tổn thất thì sẽ do người này đền, vì người của ông ta ra tay trước.” Ông chủ quán mì là người thật thà, nào dám lên tiếng. Cô gái đứng dậy trả tiền, nói rằng tiền đền bù bàn ghế bị đánh hỏng, tiền ăn của tất cả mọi người, còn hỏi chủ quán là tiền trả đã đủ hay chưa. Chủ quán run rẩy nhận lấy tiền, nói:

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đêm khuya mưa bão, tôi lặng người khi thấy anh đưa gái về nhà

Ông xã thần bí không thấy mặt

Vợ có bầu rồi chồng ơi

Cô vợ xã hội đen của ông trùm hắc đạo

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa