Đọc truyện ma - lời thề độc - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma - lời thề độc (xem 174)

Đọc truyện ma - lời thề độc

o thầy thì bà nên hoản chuyện tính cưới vợ cho cậu ấy, cho đến khi nào tự cậu ấy thấy cần.

Thím Liên lo lắng định hỏi thêm, nhưng nhà sư đã lặng lẽ bước về chánh điện, bắt đầu buổi kinh sáng như thường lệ. Mà một buổi cầu kinh của thầy thì kéo dài đến giữa trưa, không gì làm cho ông bỏ dở buổi kinh…

Toàn giục mẹ mình:

- Mình về thôi, má!

Suốt trên quãng đường về dù bà cố dò hỏi, nhưng Toàn không hé răng nửa lời về buổi trò chuyện với nhà sư. Chỉ khi về đến gần nhà Toàn mới đột nhiên nói:

- Con muốn đi qua bà nội!

Thím Liên ngạc nhiên:

- Qua bên đó làm gì con, để bữa khác đi cho sớm, bây giờ gần giữa trưa rồi, đây qua đó đến hơn trăm cây số.

Nhưng Toàn vẫn cương quyết:

- Con có việc này cần lắm, con phải đi!

Chưa bao giờ thím Liên thấy con như vậy! Bà nghĩ có lẽ nhà sư đã nói gì đó nên Toàn mới gấp đi như thế. Bà đành phải chấp thuận, nhưng căn dặn:

- Nếu liệu không về sớm được thì con ở bên đó ngủ với nội, bữa sau về cũng được.

Toàn đáp gọn lõn:

- Vài bữa con mới về!

° ° ° Thấy cháu nội về bất ngờ, bà nội Năm đã ngạc nhiên, mà bà còn ngạc nhiên hơn khi Toàn hỏi:

- Nội nhớ ông giáo Luận không nội?

- Giáo Luận nào, phải ông giáo ngày trước dạy con và mấy đứa trong nhà rồi chết bất đắc kỳ tử đó không?

- Dạ, đúng rồi nội. Ông giáo chẳng biết tại sao chết, nhưng nội cấm tụi con không đứa nào được qua nhà đó nữa từ sau khi ông ấy chết!

Bà nội Năm gục gật đầu:

- Nhớ chứ. Mà sao tự nhiên con hỏi thăm nhà đó làm gì?

- Dạ… con muốn biết coi bây giờ còn ở chỗ cũ không?

- Còn. Nhưng con không nhớ lời nội dặn sao, nhà đó… có vong, không nên tới!

Toàn ngơ ngác:

- Có vong là sao nội?

- Là có người chết bởi… âm hồn, nên âm khí nơi đó nặng nề lấm!

- Thì ra chỉ vì chuyện ấy mà ngày trước nội cấm không cho tụi con qua đó, đến nỗi bây giờ con muốn quên đường qua nhà của thầy luôn. Mà nè nội, sao nội tin làm gì chuyện vong hồn gì đó. Thầy Luận là người tốt, thầy được học sinh kính yêu, rồi thầy chẳng may chết sớm, vậy có gì đâu gọi là vong với âm hồn?

Bà nội Năm hạ thấp giọng như sợ có người nghe:

- Chính vì ông giáo chết bất đắc nên người ta mới nói… Mà thôi, chuyện nhà đó đã lâu rồi không qua lại, con còn nhắc tới làm gì. Mà chuyến này con về là để lo việc gì, sao má mày đâu không về?

Toàn đáp khiến bà nội giật mình:

- Con về chỉ vì chuyện nhà ông giáo!

Bà nội trố mắt:

- Chuyện gì?

Toàn gấp gáp đứng lên:

- Để con đi xong việc rồi về chơi mấy bữa.

Anh đi thang ra cửa trước sự lo lắng của nội:

- Mà con đi đâu?

- Việc riêng của con mà!

Nơi Toàn tìm tới đúng là ngôi nhà của ông giáo Luận. Lâu ngày không ghé qua, quả là có nhiều thay đổi, nên Toàn phải hỏi mấy lượt người ta mới chỉ cho:

- Nhà thầy giáo Luận từ khi ông ấy mất thì có nhiều thay đổi. Hồi xưa đường vào nhà thầy là đi bên cạnh đình làng, nhưng những năm trước người ta bít con đường đó, mở con đường mới đi từ bến sông lên gần hơn. Bây giờ cậu cứ theo lộ xe đây, đi tới chỗ bến đớ, thấy có cái cổng xi măng đề mấy chữ: Từ đường ông Hội Đồng, cậu cứ theo đó mà đi chừng vài trăm mét, hỏi nhà giáo Luận ai cũng biết.

Đọc truyện ma – Lời thề độc

Toàn còn nhớ thời anh còn nhỏ đã từng đi qua ngõ này, nhà hội đồng Kinh lớn nhất vùng, có nuôi nhiều chó dữ, nên tuy con đường qua lại đã có từ lâu, nhưng bọn trẻ như anh không thích đi, bởi sợ chó. Mà người thường nhắc Toàn không nên đi lối này lại là một cô gái, bạn học với Toàn, mà lúc này Toàn đang chợt nhớ tới, Quỳnh Mai!

Chuyện Toàn trở về đây đột ngột là cũng bởi Quỳnh Mai. Cô bạn học này ngày xưa suýt nữa đã cùng với Toàn lên Sài Gòn học tiếp bằng Tú Tài, nếu không vì cái chết đột ngột của ông giáo. Rồi từ đó Toàn không còn liên lạc gì, dẫu khi học ở Sài Gòn trong mấy năm đầu anh cũng đã có gửi về năm sáu lá thư mà không thấy hồi âm…

- Cậu tìm nhà ai?

Thấy Toàn ăn mặc ra dáng công tử nên một chị gánh hàng rong lên tiếng hỏi. Toàn đã nhớ lối vào nhà thầy Luận, nên chỉ tay và đáp:

- Nhà thầy giáo Luân.

Chị đó buông gánh hàng xuống, nhìn Toàn một lượt rồi nói:

- Chắc lâu lắm cậu không tới đây phải không?- Dạ đúng. Tôi học ở Sài Gòn…- Thảo nào…Toàn ngạc nhiên:- Có gì vậy chị?- Cậu biết ông giáo đã chết?- Dạ biết. Hồi ông giáo chết tôi còn ở xứ này.- Nhưng… những cái chết sau đó cậu có biết?- Ai chết? Những cái chết nào?Chị bán hàng chưa kịp nói thì bỗng Toàn vụt chạy về hướng ngôi nhà mà anh đang đi tìm. Trong đầu anh dường như đang có một linh tính gì đó…Lúc đẩy cánh cổng cây đã mục nát Toàn mới chợt nhận ra sự hoang vắng của ngôi nhà. Ngoài cánh cổng mục, cái sân rộng cũng mọc đầy cỏ um tùm. Khi Toàn bước vào cửa trong thì đã hiểu ngôi nhà không có người ở từ lâu. Cửa đóng kín, khóa bên ngoài bằng một ống kháa to đã rỉ sét.- Sao kỳ vậy?Toàn đang tự hỏi thì chợt anh nghe tiếng bước chân từ phía bên hông nhà, cùng lúc có người cất tiếng gọi:- Cậu tìm gì trong này?Toàn quay lại bắt gặp một người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc kiểu một nông dân vừa đi đồng về, trên tay ông còn cầm cây cuốc đầy bùn.- Dạ, cháu muốn tìm nhà thầy Luận. Tìm… cô Quỳnh Mai?Bỗng người nọ kêu lên:- Cậu là cậu Toàn cháu bà nội Năm phải không?Toàn ngơ ngác:- Chú đây là…Vị lão nông lột chiếc nón lá đang đội trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt khá quen thuộc với Toàn:- Cậu Sáu!Thì ra người đang đứng trước mặt Toàn là cậu thứ Sáu trong nhà này, tức em vợ thầy Luận, mà hồi trước khi còn qua đây chơi, Toàn thường được cậu hái ổi cho ăn.- Thằng bây giờ lớn đại! Mà sao cói bây giờ con mới về hả Toàn?Trong câu hỏi dường như có sự trách móc. Toàn cũng cố ngượng:- Dạ, do con đi học ở Sài Gòn, con có viết thư về cho Quỳnh Mai, mà không thấy trả lời.Cậu Sáu nhẹ thở dài, rồi chỉ tay ra sau bảo Toàn:- Bây giờ cậu ở ngôi nhà phía sau vườn. Hồi xưa nó là phía sau, nhưng bây giờ trở thành cửa trước, bởi nhà không còn ai nên cậu đóng cửa trước này lại, chỉ ra vào cửa sau thôi. Qua nhà đi rồi cậu kể chuyện cho nghe.Ông đi trước dẫn đường, đến khi lọt vào phía vườn sau, Toàn mới nhớ ra, hồi đó ở sau vườn này anh và Quỳnh Mai đã từng chơi đùa, hái trái và đôi khi còn tắm sông.Ngỏ sau này đúng là còn có một lối đi thông ra phía đình làng.- Sao cậu ở một mình?Không trả lời Toàn, chờ khi vào nhà rồi ông mới nói:- Cậu bây giờ sống ở đây một mình để hương khói cho cả nhà.Toàn hốt hoảng:- Cả nhà nào?Chỉ tay về tủ thờ lớn, cậu Sáu đáp, giọng buồn hiu:- Cả nhà anh chị tôi đều chết hết cách nay hơn ba năm rồi!- Trời ơi!Toàn nhìn lên tủ thờ, anh còn sửng sốt hơn khi thấy có ảnh của Quỳnh Mai:- Huệ… Huệ cũng… chết rồi sao cậu?Giọng cậu Sáu chùn xuống:- Sau khi ba nó chết đột ngột thì hơn một năm sau thì bỗng nửa đêm đến phiên chị tôi cũng chết theo. Tôi cứ tưởng là chuyện bình thường, nhưng vừa chôn cất chị tôi được vài tuần thì bỗng con Quỳnh Mai cũng lăn đùng ra chết mà chẳng có bệnh hoạn gì! Mà nào có hết, hai đứa chị của nó đi dạy học xa cũ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Tao kiểm tra rồi, giờ mày ăn lại của thừa của bao thằng” chàng trai bình thản đáp: “Nhưng tao thấy cô ấy…

Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!

Nhân tình trêu tức: “Chị làm thế nào chứ anh nhà ngày nào cũng đến đây đòi 5 nháy tôi mệt lắm” rồi cố tình rên thật to nhưng 30 phút sau đã phải hối hận tột cùng

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất

Không yêu thì thế nào