Mẹ cám ơn chị bạn rồi về. Thế ra là ba con luôn làm mặt giả dối với mẹ mà thôi… Đi ăn chơi mà nói là đi lo công việc, đêm ngủ với gái về nói là phải đi lên tỉnh lo giấy tờ! Mẹ chỉ biết khóc cho số phận mình, sao nó oan trái giống hoàn cảnh của bà ngoại con quá!
một chiều mưa gió kia ba con về nhà mùi rượu nồng nặc, áo quần xốc xếch. Mẹ đỡ ba con vào phòng rồi trách:
- Sao anh nhậu nhẹt gì mà say quá độ như vậy? Say mà dầm mưa có bữa trúng gió chết dọc đường không ai hay đó!
Á a! Cô cầu tui chết chứ gì? Cô tưởng cô hay lắm à? Cô chỉ là con bé mồ côi mà thôi! Tui thách cô đó! Chịu được thì ở không chịu được thì đi đi! Không ai chứa cô đâu! Mẹ cô ấy à! Cũng là một con giết chồng thôi! Mẹ nào con nấy mà! Dang ra cho tui đi ngủ! Tui không cần đứa nào giúp hết!
Ba con chửi mẹ một hồi nữa rồi nằm lăn ra ngủ như chết. Mẹ cởi thay quần áo ướt cho ông ấy, thấy trong túi có gì cồm cộm mẹ lấy ra xem. Đó là tấm hình của một cô gái trẻ ăn mặc hở hang như gái nhảy, phía sau có dòng chữ “Tặng anh yêu!” và ký tên nguệch ngoặc phía dưới… Mẹ buông rơi tấm hình xuống đất! Ôm mặt khóc! Đúng rồi, chẳng sai và đâu được nữa! ba con phản bội mẹ từ lâu mà mẹ có biết gì đâu! Đột nhiên mẹ nghe tiếng bà con vang ngay cạnh bên:
- Mẹ đã nói mà con không tin! Bây giờ con sáng mắt ra chưa? Hãy giết chết tên phản bội kia đi!
Mẹ như bị thôi miên, từ từ đi đến bên tủ kéo ngăn lấy cây kiếm cầm trên tay… Trong đầu mẹ nghe toàn những câu chửi rủa đây nghiến của ba con. Xen lẫn vào đó là tiếng thúc giục của bà con! Mẹ như kẻ không hồn bước lại gần ba con, rút thanh kiếm khỏi vỏ, rồi cắm phập xuống tim kẻ bạc tình! Như một kẻ mộng du, mẹ tra thanh kếm vào vỏ, mở cửa sau bước ra hông nhà… Mưa vẫn rơi xối xả, mẹ đảy chiếc tam bản và chèo về phía quận. mẹ không còn ai là thân nhân trên đời này cả. mẹ chỉ theo sự hướng dẫn vô hình nào đó mà cứ chèo ghe vào quận… Trong tiềm thức mẹ có ai nói là hãy vuwuwtsthanh kiếm xuống sông và mẹ làm theo lời bảo như một cái máy! Ghé ghe vào cục cảnh sát quận,chỉ có một viên cảnh sát ngồi gác và hút thuố trong văn phòng… Thấy mẹ ông ta hỏi khuya khoắt thế này mà có việc gì đến báo cảnh sát vậy? Mẹ trả lời với giọng khô cứng:
- Tui đâm chết chồng tui rồi! Tui đến đây để nộp mạng!
Ông cảnh sát bán tính bán nghi không biết làm gì, ngay lúc đó có mấy chiếc ghe cặp vào bến, mấy người hồng hộc chạy vào la lớn:
- Thầy cò ơi! Có án mạng ở nhà ông hội đồng Bảy! Con ổng bị người ta đâm chết trong nhà! Ông mau cho người tới làm ăng kết đi!
Ông cảnh sát quay lại phía mẹ nói:
- Cô đưa tay cho tui còng mau lên!
Rồi ông ta nhốt mẹ vào phòng giam và đánh thức mấy người khác dậy để đi theo mấy người báo tin làm ăng-kết!
Hôm sau họ giải mẹ lên nhà khám tỉnh Cần Thơ đợi ngày xử. Cũng như bà con, mẹ nhận hết lỗi và bị nhận án tử hình! Mẹ cũng được hoãn ngày bắn cho tới khi sinh con. Khi sinh con ra họ mang con đi, nói là làm giấy tờ và tìm người để cho… Và rồi mẹ bị họ mang ra pháp trường và mẹ cũng mang theo lời nguyền là sẽ trả thù bọn đàn ông khốn nạn trên dời này. Và con chính là kẻ sẽ thi hành lời nguyền ấy!
Lan cảm thấy thương cho số phận của hai người, nhưng nàng không muốn vì sự hận thù của họ mà nàng phải giết chồng mình, hơn thế nữa, Tuấn rất hiền lành. Nàng biết rõ tính chồng vì hai người quen và tìm hiểu nhau suốt mấy năm còn ở Đại học. Hai người thật sự yêu nhau và tự ý kết hôn với nhau, đâu có ai ép buộc, hay gả cho một người xa lạ như mẹ và bà nàng xưa kia đâu! Nàng biết Tuấn rất rõ, một người đàn ông có trách nhiệm, yêu thương vợ và không hề dính líu đến tứ đổ tường như một số người có chức vị khác. Và một điểm nữa là Lan cũng yeu thương Tuấn tha thiết. nàng không thể nào ra tay giết người mình yêu dấu được!
Dù nàng có biện bạch cách mấy đi nữa thì mẹ nàng vẫn hiện về thúc đẩy nàng làm điều đó… Về vào ban đêm không xong mẹ nàng về luôn ban ngày, đóng đô trong cái gương trong phòng ngủ! Mỗi khi nàng soi gương thì hình bóng mẹ nàng lại hiện lên ra nhắc nhở cái sứ mạng nàng phải thi hành. Nói nhẹ không xong, mẹ nàng lên tiếng đe dọa! Một sáng kia Lan thức dậy để sửa soạn bữa ăn sáng cho vợ chồng trước khi đi làm, Tuấn cũng đã thức nhưng vẫn còn nằm nướng trong giường, nhắm mắt nhưng tai chàng vãn nghe thấy mọi sự chung quanh… Lan đến soi gương và Mẹ nàng lại hiện ra trong đó, vẫn như trước bà trách móc nàng sao không thi hành lệnh của bà? Lan bực dọc nói:
- Tại sao mẹ lại bắt con giết người con yêu dấu! Anh ấy có tội tình gì mà phải chết vì sự thù hận của người xưa chứ?
- Đó là lời nguyền và con là người kế tự để làm việc đó! Không ai làm thay con được! Chính tay con phải dùng thanh kiếm để đâm chết người chồng của con để làm trọn lời nguyền, và con của con sau này cũng sẽ làm trọn lời nguyền này sau khi con bị xử chết! Đó là luật do bà ngoại con đã đặt ra! Con cháu phải biết tuan theo thôi!
- Không! Con không làm những điều vô lý đó đâu!
Một làn ánh sáng với luồng gió mạnh phát ra từ chiêc gương thổi bắn Lan văng vào vách! nàng đau đớn la lên bất tỉnh!
Tuấn nằm nghe hết mọi chuyện, thấy Lan bị hất văng vào tường chàng vùng dậy bế nàng lwn giường, nhìn vào gương quát:
- bà hãy đi đi! hãy để cho chúng tôi yên! Tại sao bà lại nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của con gái bà!
Cái bóng trong gương bỗng biến thành một con tinh dữ dằn với đôi mắt rực lửa:
- Tao phải giết bọn đàn ông phản bội chúng mày! Mày cũng không thoát khỏi lời nguyền của chúng tao đâu!
Tuấn với tay lấy chiếc guốc của vợ ném mạnh vào chiecs gương, nhưng chiếc guốc bật trở lại ngay vào thái dương chàng. Tuấn cũng ngã lăn ra bất tỉnh… Lúc chàng tỉnh dậy thì Lan đã ngồi sẵn bên chàng… Trời bỗng đổ mưa, hai vợ chồng sợ lắm! Tuấn gọi điện thoại tới sở làm của hai người xin nghỉ một ngày… Xong chàng chở Lan ra chợ Thủ Đức ăn trưa. Trong lúc ăn Lan nói với chồng:
- Anh kêu người tới mang cái gương đó đi nghe anh! Bà ấy ám ảnh em mấy tháng nay rồi đó!
Trên đường về, Tuấn ghé kêu người bán đồ cũ lại nhà để cho ông ta cái fuwowng cổ đó. Họ về đến nhà, ông bán đồ cổ vào phòng khiêng cái gương cổ đó đi! Một bóng hình dữ tợn hiện ra trong gương cười the thé và một trận cuồng phong cùng với ánh sáng tuôn ra từ cái gương thooit ông ta bay ra ngoài cửa sổ! Ông ta rớt xuống đất va đầu vào cục đá lớn chết ngay lập tức! Giọng cười vẫn vang vọng lẫn tiếng gầm:
- Chỉ khi nào hoàn tất lời nguyền tao mới ròi khỏi đây! lan, con phải thi hành việc đó rồi thay thế mẹ truyền lời nguyền này cho con con! Chỉ lúc đó mẹ mới đi đầu thai được thôi!
Tuấn kêu cảnh sát báo về tai nạn xảy ra! Chàng giấu không nói gì về con Tinh cả! mà có nói thì cũng chẳng ai tin chàng. Cảnh sát cho đây là tai nạn nên vợ chồng Tuấn không gặp rắc rối gì. Hôm sau khi đi làm, Tuấn xin nghỉ buổi chiều và đến “Lăng Ông” ở Gia Định,