Hương đứng ngay hành lang tầng ba, cô như chết lặng đi khi mà đứng ngay trước cửa phòng của thằng Toàn chính là cái bóng đen vừa lướt qua cầu thang. Hương bây giờ nhìn kĩ thì có thể thấy đây là một người đàn bà với mái tóc dài tre mặt, toàn thân mặc một bộ đồ đen. Từ trong phòng thằng Toàn phát ra tiếng khóc nức nở, và tiếng gào thét đau đớn lắm. Hương đứng đó như không cầm lòng được, cô gào lên trong nước mắt:
-Cô là ai?! Cô làm gì với em tôi rồi?!
Không một tiếng trả lời, người đàn bà này vẫn đứng đó lặng im, thỉnh thoảng người bà ta đung đưa như thể bị gió lớn thổi vậy. Thế rồi không hiểu vì lí do gì, Hương cầm con dao ném thẳng về phía người đàn bà đó, Chỉ thấy con dao đập vào cửa văng ra, bóng người đàn bà đó cũng biến mất, bốn bề lại vắng lặng như tờ. Hương thấy vậy thì cô càng thấy lạ lẫm hơn nữa, sao tự nhiên lại như vậy? Thế rồi cô từ từ tiến lại và mở cửa buồng thằng Toàn. Hương kinh hãi hét lên khi mà cô thấy người đàn bà mặc áo đen đó đang ngồi trên giường thằng Toàn, còn nó thì đang nằm gối đầu lên đùi bà ta. Người đàn bà này từ từ ngửng đầu, bà ta đưa một cánh tay lên vén tóc ra, cái cánh tay trương phềnh lở loét đó vén tóc để lộ ra cái bộ mặt cũng trương phềnh và da mặt lở loét khiến cho Hương cảm thấy kinh tởm vô cùng. Hương còn chưa kịp phản ứng thì chợt bà ta chồm dậy túm lấy cổ cô và đẩy cô ngã đập đầu vào tường ngoài hành lang.
Hương choàng dậy trên giường, quanh cổ cô vẫn còn cái cảm giác đau đớn như thể bị ai siết cổ vậy. Hương ngồi trên giường thở dốc, mồ hôi mồ kê vẫn nhễ nhại, nhịp tim cô đập loạn xạ. Thế rồi chợt Hương như cảm giác trên giường mình có cái gì sàn sạn như cát vậy. Nhanh tay Hương bật đèn và lật hết gối với chăn lên coi, cô vô cùng kinh hãi khi mà thấy chuỗi tràng hạt mà Hưng đưa bỗng chốc đã vỡ vụn ra thành bột, chỉ còn sót lại một hai mảnh nhỏ. Còn chưa hết đỗi kinh hoàng, bỗng chốc Hương ngửi thấy một mùi gì đó thum thủm lan tỏa, Hương bịt mũi và nhìn quanh phòng coi cái mùi đó phát ra từ đâu. Nhìn liếc qua cái đồng hồ thì thấy mới có gần bốn giờ sáng. Còn đang quanh quẩn đi tìm kiếm coi coi cái mùi đó phát ra từ đâu, ngay khi Hương vừa bước ra ngoài hành lang thì mùi đó nồng nặc hẳn lên, không lẽ mùi đó phát ra từ phòng của thằng Toàn. Nghĩ đến đây, Hương bắt đầu cảm thấy lo sợ hơn nữa. Thế rồi một tay bịt mũi, cô từ từ tiến gần tới cửa phòng của Toàn, mùi hôi thối lúc này càng phát ra nồng nặc hơn nữa. Ngay khi Hương vừa đưa tay lên cửa thì chợt bên trong phòng thằng Toàn phát ra những tiếng sặc nước. Cuồng cuồng, Hương vội mở cửa nhưng dường như cái cửa này đã bị khóa chặt. Hương cô đẩy cửa vào nhưng không được, thế rồi tiếng khóc của thằng toàn bắt đầu vang lên xen lẫn với cái tiếng sặc nước đó. Hương càng lúc càng lo lắng, cuối cùng cô đập mạnh khiến cho cái cửa này bung ra , lập tức cái tượng thần cầm quạt và kiếm để ở trên nóc tủ cũng lung lay mà rơi xuống vỡ tan tành. Hương vừa bước vào phòng thì cô dẫm phải một vũng nước, khi bật đèn lên thì cô nhìn thấy toàn căn phòng ướt sũng, thằng Toàn đang nằm trên giường và giẫy giụa như thể sắp chết đuối, nước từ mồm nó cứ tứa ra. Quá hoảng hốt, Hương vội chạy lại lay gọi và đỡ em mình dậy, thế nhưng thằng Toàn vẫn giẫy dụa và nước cứ tứa ra khỏi miệng nó. Phải mất một lúc thì thằng Toàn mới ngưng giãy dụa, thế nhưng Hương lay gọi mãi mà nó không tỉnh, và nước vẫn tứa ra từ miệng nó. Nghi có chuyện chẳng lành, Hương vớ cái điện thoại bàn trong phòng thằng Toàn mà bấm gọi 115. Chỉ nắm phút sau là xe cứu thương có mặt đưa thằng Toàn vô phòng cấp cứu, Hương cũng nhanh chóng nhẩy lên xe đi theo em mình vô trong viện.
Ba má của Hương sau khi nghe điện thoại cũng tức tốc đáp máy bay từ bên Mỹ về. Hưng thì sau khi nhận được tin cũng vội lao vào viện ngay rạng sáng hôm đó. Thế nhưng do công việc, nên cậu ta cũng chỉ ở lại với Hương đến tầm bẩy giờ sáng thì Hưng phải đi làm. Bố mẹ Hương thì phải tận đêm nay mới đáp máy bay về, chỉ còn có một mình Hương ngồi trong viện và chờ đợi thằng em mình, Toàn, đang trong phòng cấp cứu. Chiều hôm đó Hưng có mang đồ ăn vào cho Hương, Hương gặp Hưng thì mừng rỡ ôm chầm lấy Hưng khóc nức nở. Rồi Hương kể cho Hưng nghe rằng bác sĩ vừa mới nói với cô rằng thằng Toàn bây giờ đang trong trạng thái hôn mê, họ chưa thể chẩn đoán được rằng thằng Toàn bị làm sao và liệu có nguy kịch tới tính mạng hay không. Hương còn nói với Hưng rằng những thứ mà cậu đưa cho Hương, tất cả đã biến thành cát bụi. Hưng nghe thấy vậy thì khẽ rùng mình, cậu ta nghĩ thầm trong lòng rằng không lẽ cái căn nhà đó lại bị ma ám mạnh đến vậy hay sao? Hưng ở cạnh Hương an ủi cô đến tầm gần 11 giờ đêm mới về, chỉ còn lại Hương ngồi một mình trong viện. Bố mẹ Hương vừa gọi điện và nói rằng họ sẽ hạ cánh lúc 12 giờ và sẽ vào thẳng trong viện ngay. Hương nghe thấy vậy thì cũng an tâm hơn phần nào. Hương ngồi ở hàng ghế ngay ngoài hành lang bệnh viện, gió thổi hiu hiu khiến cho cơ cứ lim dim nửa tỉnh nửa mê, cũng chả trách được Hương vì đã hai hôm cô chưa ngủ rồi mà. Thế rồi trong cái cơn mê màng đó, chợt Hương rùng mình tỉnh giấc khi cô nhìn thấy bóng người đàn bà mặc bộ đồ đen đó thoắt ẩn thoắt hiển ở đầu bên kia dãy hành lang. Hương còn đang dụi mắt thì bất chợt một mùi hôi thối nồng nặc lại bốc lên, tựa như cái mùi hôi thối xuất hiện ở nhà cô hôm nào vậy. Không lẽ người đàn bà đó còn đi theo thằng Toàn tới tận đây?