Đọc truyện ma- Hành trình theo Thầy đi bắt ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma- Hành trình theo Thầy đi bắt ma (xem 1204)

Đọc truyện ma- Hành trình theo Thầy đi bắt ma

ê thầy thật sôi nổi, đầy tâm huyết,l úc đó Thầy đóng vai (con đĩ Hinh Bồng) mặc váy, áo đeo đủ thứ đồ lỉnh kỉnh của chị em phụ nữ , trước bụng là cái trống Cơm, vừa đi vừa bùng biêng theo tiếng trống , vừa đi vừa làm trò mua vui cho Vua đi kinh Lý, câu chuyện của Thầy cứ như hút chúng tôi về 1 miền quê đầy những lễ hội và những con người làm nghề nông thật thà chất phác hay lam hay làm… Chẳng mấy chốc đã tới cái nhà nghỉ quen thuộc, chúng tôi nhận phòng nghỉ ngơi 1 chút rồi cơm nước. Chiều hôm đó Thầy yêu cầu đi qua khu vực tìm kiếm để khảo sát thực địa, Thầy không cần đi vào khu đất, chỉ đứng phía ngoài ngó qua rồi bảo lái xe vòng qua chợ mua sắm 1 chút đồ lễ, hoa tươi , quay về nghỉ ngơi. Mấy người quen chúng tôi qua mấy đợt tìm kiếm biết chúng tôi lên,cũng nặn lội qua đây thăm chúng tôi.Thầy bảo : cứ nghỉ ngơi đi, 10h30 đêm nay mới ra làm cơ, để đốt thời gian, chúng tôi mua 1 bộ bài lơ khơ xoay sang tá lả bôi râu thật xôm,mời Thầy tham dự , không ngờ Thầy vào cuộc thật và đương nhiên cũng được 1 bộ râu Sỹ điều thật khiêm tốn bên cái miệng móm thật ấn tượng khiến mỗi lần nhớ lại tôi vẫn phải bật cười.Thế rồi giờ D của thầy cũng đến, chúng tôi trịnh trọng bê mâm lễ , mượn 1 chiếc ô to tướng cho Thầy ngồi làm lễ tránh mưa, sau 1 hồi chuông thánh thót, giọng Thầy bắt đầu ê a rền dĩ lẫn trong tiếng gió hú liên hồi , trời về đêm như lạnh buốt hơn, mưa phùn mỗi lúc thêm nặng hạt, sau khi hóa vàng, sớ lễ Thần Linh Thầy mượn chú em tôi bộ quần áo sơ mi đang mặc, chắc để lấy hơi người thân, Thầy cởi hết quần áo, mặc vào người bộ đồ rộng thùng thình, thắt cái dây lưng trông như buộc dây bụng con Ếch vậy, nhìn thật tức cười rồi bảo tôi thắp cho Thầy 2 nắm hương to, bảo tắt hết đèn, nến cho Thầy làm việc. Trời mưa lạnh vậy mà có đến hơn 30 người dân quanh đó đội mưa đến xem, đa phần vì tò mò. Màn đêm như thêm đặc quánh, chỉ cách nhau vài ba mét mà không thấy rõ mặt người, Thầy dặn với chúng tôi – nếu khi nào thấy hương tung tóe lên thì mới được bật đèn tìm Thầy, cầm 5 cái cọc chuẩn bị lúc chiều, đóng xuống để đánh dấu đầu, chân tay để mai còn đào nhé, dáng thầy thoăn thoắt di chuyển về tít đầu bãi bên kia, chỉ còn thấy lập lòe 2 đốm sáng đỏ đục của 2 bó hương trên tay Thầy. Rồi 2 cái đốm sáng cứ di chuyển hết tây sang đông, có lúc như vụt xuống tràn ruộng sâu gần 3m, có lúc lại đu vọt lên triền đồi có tường xây cao vút rợn người, mọi người tụm vào nhau vì sợ, bất giác tôi thấy thương ông cụ vô cùng, không hiểu sao mưa nặng hạt như vậy mà 2 bó hương không tắt, đột nhiên 2 bó hương tóe lên trời đêm như 2 quả pháo hoa bùng nổ, đêm đen đi vào tĩnh nặng rợn người. Tôi bật đèn pin sáng quắc gọi – ông ơi, đêm vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tôi hò mọi người chạy tới để soi đèn đi tìm ông cụ, mãi đến giữa bãi, gần chân đồi thấy thầy nằm bất động trong đám cỏ cao tầm ngang bụng, hai tay, hai chân giơ về 4 phía. Tôi bảo chú em trải chiếu để khiêng thầy vào, trước khi khiêng tôi đóng đủ 5 cái cọc để đánh dấu chỗ Thầy nằm. Thật kì lạ khi mọi người động vào chân tay thầy thì nó cứng như 1 con cá mắm, tôi và mấy người cầm tay, chân Thầy nâng lên nó cứng đơ như khiêng 1 tấm phản, tưởng Thầy làm sao Chúng tôi che mưa, nắn chân tay cho Thầy, chỉ mấy phút sau Thầy trở lại bình thường

Quả là được 1 phen hú hồn hú vía, tưởng phải đưa ông Thầy vồ vào viện giữa nửa đêm mưa gió thì rắc rối to. May sức khỏe của Thầy ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, sau khi lau khô người,thay quần áo ấm, ông cụ lại nói cười sang sảng như chưa từng rầm mưa gió trong đêm đông lạnh giá cả gần tiếng đồng hồ. Mọi người có mặt trong buổi đó đều phải trầm trồ kinh ngạc về sức khỏe và thành tích mỗi tối 1 ngôi mộ của Thầy. Đêm đó khi đã lót dạ bát cháo Gà của thủ phủ sưa Mường,đưa Thầy về nghỉ mà lòng bứt dứt không yên, bao câu hỏi như dồn dập đến trong đầu khiến mệt mỏi mà tôi không sao ngủ được. Tôi trở dậy pha ấm chà thật đặc rồi gọi mấy chú em dậy ngồi hội kiến xem ta nên làm gì tiếp theo, và cùng đi đến quyết định cứ đào ngày mai.Giữa lúc đó thì cô em tôi điện từ nhà lên báo Mẹ tôi bị đau bụng dữ dội mà không hiểu lý do, chúng tôi hoảng hồn bảo cô em ở nhà gọi ngay xe cấp cứu. Nhưng lạ thay cứ sờ đến máy bàn, thì máy hỏng, gọi bằng máy ĐT di động thì không có tín hiệu trả lời, hoảng quá cô em tôi lại gọi dồn dập lên cho chúng tôi. Chú em tôi cáu nhặng lên bảo gọi cho Tắc Xi lúc nào mà chả có xe. Khi Tắc Xi đỗ cửa là lúc Mẹ tôi khỏi hẳn đau như chưa hề có chuyện gì sảy đến. Tôi bảo mẹ ( hay là ông sắp được về quê nên mừng, ôm lấy con gái nên mới bị như vậy) thôi thì cứ thắp nén nhang cầu khẩn tổ tiên che chở chứ biết làm gì trong lúc này, Mẹ tôi nghe theo và đêm đó trôi đi thật nặng nề,trong nỗi niềm thấp thỏm. Sớm hôm sau khi biết Mẹ vẫn bình an,chúng tôi thuê 1 cỗ máy múc có chiếc cần dài trên 8 m hùng dũng tiến vào, khi vừa chạm đầu bãi chiếc máy đang gầm rú tìm đường vào bỗng hộc lên rồi khựng lại, 2 ống ti- ô dầu bị bục, dầu phun tung tóe. Chủ xe cũng vừa lúc đến đó, nhìn chiếc Cần câu cơm của mình mà lắc đầu thất vọng. Tôi đến bên cạnh chủ xe đề nghị xem có chiếc xe nào mới thì thay thế giúp, chủ xe nói bây giờ đang sửa chữa tuyến đường 6, xe công trình rất khan hiếm, xe này rất mới, bánh bằng lốp nên em để làm gần cho dễ cơ động, có bao giờ bị bục Ti-ô dầu thế này đâu. Chờ thay ống dầu mất gần nửa buổi, gần trưa xe mới nổ được máy tiến vào, đến cách điểm đánh dấu tối qua khoảng chục mét chiếc xe lại rống lên ành ạch rồi lịm hẳn… chúng tôi chỉ còn biết đứng ngây mà lắc đầu quầy quậy, thật là 1 ngày không may mắn. Đến mãi tối mịt chiếc xe mới nổ máy ành ạch được 1 lúc rồi lại chết máy, đành nằm đó tới sáng hôm sau sửa tiếp. Sớm hôm sau ông Thầy vồ nằng nặc đòi về,Thầy bảo chúng tôi – Các anh tập trung vào mà tìm, không phải đưa tôi về đâu,đường này tiện xe lắm, tôi về 1 mình cho nhẹ nhõm. Các anh cứ đào chỗ đó, nếu thấy gì thì điện cho tôi ngay nhé, rồi không hiểu sao vừa ăn sáng xong, không chờ chúng tôi bố trí, Thầy đã mạn phép xuôi xe Buýt về xuôi ngay như sợ chúng tôi giữ vậy. Không giữ đươc Thầy chúng tôi đành gửi Thầy chiếc phong bì để Thầy về làm lễ thu quân, xong sang bãi , lúc này mấy công nhân đang xoay trần ra sửa.chiếc xe nhìn mới là thế mà giờ đây như đống sắt, vô dụng… N chủ máy cưỡi chiếc xe @ mầu xanh cốm sầm sập ào đến ,Sắc mặt thất thần quát mấy người thợ sửa nhanh cho máy nổ để chuyển đi công trình khác. đang đứng gần đó , nghe N nói thế tôi sửng sốt chạy lại hỏi – chú đã nhận lời làm giúp chúng tôi, nay lại còn định chuyển máy đi đâu ? N nhăn nhó – các bác thông cảm chúng em cố gắng sửa cho xe nổ máy xong chạy về xưởng để sửa cái pít tông thủy lực, nếu kịp thì chúng em làm tiếp còn nếu không kịp thì bác thuê máy khác, chúng em xin lỗi các bác.Vừa nói đến đó đã nghe tiếng nổ máy vang dền, tôi năn nỉ N, nhưng N khăng khăng là xe hỏng thủy lực nên không thể làm được rồi cho mấy công nhân đánh xe về. Linh tính có vấn đề gì đó, tôi dò hỏi mấy chú xe ôm thì mang máng biết chuyện đêm qua 2 chú lái chính và phụ xe bị cảm nặng, hiện còn đang nằm viện, chưa biết ra sao. Chúng tôi đành nhờ cô hàng nước và

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full

Bẫy Tình

Xem tử vi ngày 21/03/2017 Thứ Ba của 12 cung hoàng đạo

Đàn bà đã ngoại tình thì quên hết chồng con

Yêu nhau 11 năm rồi quyết chia tay tình đầu chỉ vì hai chữ trách nhiệm