“Ý anh là, đêm qua anh lại trông thấy nó? Cụ thể là vào lúc mấy giờ?”
“Chưa nhìn thấy tôi đã trở thành như thế này sao?” Phó Ngọc Trụ cười gượng một cách chua xót, “Tôi nhìn thấy nó lúc hơn mười một giờ. Nó vẫn như mười tám năm trước, trong lòng bế một đứa trẻ, ngồi bất động giữa chạc cây, nhìn chằm chằm về phía làng mạc.”
“Chạc cây nào thế? Anh chỉ cho tôi xem được chứ?” –La Phi nhìn về phía ‘Dốc quỷ ám’ đằng xa hỏi.
“Là…” Phó Ngọc Trụ giơ ngón tay lên chỉ trỏ, nhưng một lát sau, anh ta lại đứng đó ngơ ngác, “Mất rồi, cái cây đó mất rồi…”
“Mất rồi, tối qua anh còn trông thấy, làm sao mà mất được?” La Phi thấy kì quặc, “Có phải anh quên là ở đâu rồi phải không? Thử nhớ lại xem.”
“Không, tôi không quên.” Phó Ngọc Trụ nói một cách chắc nịch, “Tuy tôi chỉ thoáng nhìn là đã sợ chạy vào trong nhà rồi, nhưng ấn tượng của cái nhìn đó rất sâu sắc. Anh đã nhìn thấy cái tảng đá giống miệng chim ưng kia không? Cái chạc cây ở ngay chỗ tảng đá thẳng lên khoảng một mét.”
La Phi ngước mắt nhìn theo, tảng đá mà người đối diện vừa nói trông rất rõ, không khó để nhìn thấy, chỉ khác là phía trên hòn đá chỉ thấy dây leo, làm gì thấy có chạc cây nào?
“Vì thế chắc chắn đó là con ma nữ.” Phó Ngọc Trụ đưa ra lời giải thích của mình. “Nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, thậm chí cái ngọn mà nó ngồi ban ngày cũng không nhìn thấy, vì đó cũng là một cái ‘cây ma’. Mười tám năm trước đã như vậy, bây giờ cũng sẽ vẫn như thế.”
La Phi đúng yên tại chỗ, anh cảm thấy đầu óc mình rối tung cả lên. Có lẽ lúc này đây, anh muốn tin rằng người đàn ông trước mặt mình đã bị điên. kayakosaekivn, 6 Tháng mười 2014 #16 kayakosaekivn Administrator Offline Số bài viết: 798 Đã được thích: 0 Điểm thành tích: 16 Chương 14: Bệnh mất trí nhớ
“Anh nhìn nhận sự việc này như thế nào? Ý tôi là về người phụ nữ ôm con ấy.” Sau khi rời khỏi nhà Phó Ngọc Trụ không xa, La Phi đặt câu hỏi này cho Kim Chấn Vũ.
Kim Chấn Vũ lặng im giây lát, sau đó hỏi: “Có muốn tôi nói thật không?”
“Tất nhiên.”
“Tôi vốn là người theo chủ nghĩa duy vật. Nhưng việc xảy ra tối qua đã làm dao động một số quan điểm của tôi.”
“Thế ư?” La Phi không nghĩ là sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Anh dừng chân, ngoảnh lại nhìn Kim Chấn Vũ, thì bắt gặp nét mặt toát lên vẻ hoang mang và sợ hãi khó che giấu của người đối diện.
“Thế anh có thân với gia đình nhà Vương Thành Lâm không?” La Phi lại đặt ra câu hỏi tiếp theo.
“Không thân lắm.” Kim Chấn Vũ lắc đầu, “Khi đó tôi vẫn chưa làm trưởng thôn, chỉ biết là có một gia đình như vậy.”
“Mông Thiếu Huy có còn đứa em trai hay em gái nào nữa không?”
Kim Chấn Vũ phân vân: “Cái này… tôi không biết.”
“Thật ư?” La Phi chau mày, “Nhà họ có mấy người mà anh cũng không biết sao?”
Thành Lâm nói vợ ông ta đã mang bầu. Sau khi sóng thần xảy ra, người vợ gặp nạn, thi thể không tìm thấy. Trước khi có sóng thần, bà ta không ra khỏi nhà đã lâu, vì thế đứa trẻ này có chào đời hay không, tôi cũng không dám chắc.”
La Phi gật đầu, thầm nghĩ trong bụng: Cứ theo như cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của Mông Thiếu Huy, thì khi có sóng thần, đứa trẻ ấy đã chào đời. Người phụ nữ ôm con? Điều này đúng là có chút liên hệ với mẹ của Mông Thiếu Huy, nhưng sự liên hệ này kể cũng hơi hoang đường, khiến người ta không thể giải thích nổi.
“Cảnh sát La Phi, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Kim Chấn Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của La Phi.
Làm sao à? La Phi lúc này cũng rất hoang mang. Cái chết của Chu Vĩnh Quý đã làm gián đoạn manh mối mà anh đã khó nhọc lần ra, còn kết quả điều tra gần đây thì cứ rối tung cả lên, không biết đâu mà lần. Trầm ngâm giây lát, anh trả lời người đối diện: “Anh cứ về trước đi, ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lát, rồi đợi tin của tôi.”
La Phi ngay sau đó cũng quay về chỗ trọ của mình. Mông Thiếu Huy không có ở phòng, hỏi Tôn Phát Siêu mới biết cậu ta đã đi từ lúc quá trưa.
Tôn Phát Siêu hâm nóng cơm và thức ăn còn trong nồi. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì khó giải quyết, La Phi ăn uống rất ngon miệng, chả mấy chốc đã chén hết sạch sành sanh. Sau đó anh ngồi nói chuyện với Tôn Phát Siêu trong sân, để thư giản đầu óc đang rất căng thẳng.
Chừng nửa tiếng sau, Mông Thiếu Huy bước từ cổng vào.
“Cậu đi đâu thế?” La Phi hỏi.
“Em ra ngoài dạo một lát, tiện thể đi tìm con Kaka.”
“Tìm thấy chưa?”
Mông Thiếu Huy lắc đầu.
“Tôi thấy con mèo đó của cậu bản tính rất hoang dã.” Tôn Phát Siêu ngồi bên cạnh chen vào, “Nó đã chạy vào núi rồi, thì đừng mong quay về.”
“Không thể nào. Kaka tuy hơi hung dữ một chút, nhưng với chủ nó vẫn rất thân thiết, chẳng biết mấy ngày nay có chuyện gì.” Mông Thiếu Huy nói đến đây cũng lắc đầu một cách khó hiểu, nhưng ngay sau đó cậu đã đổi sang thần sắc vui vẻ, nâng đôi bàn tay đan vào nhau, “ Nhưng dù sao cũng không tốn công đi tìm nó, các anh xem đây là cái gì?”
La Phi dán mắt nhìn theo, chỉ thấy cậu ta lấy bàn tay đan lại thành hình chiếc bát, giữa lòng bàn tay là một con chim biển. Con chim biển đó toàn thân rực đỏ, béo núc ních, trần trụi không có cọng lông nào, trông chừng mới sinh chưa được bao lâu, vẫm còn chưa mở mắt.
La Phi trông thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của con chim, cũng không khỏi cảm thấy dễ thương, cười hỏi: “Cậu bắt được nó ở đâu thế?”
“Không phải bắt.” Mông Thiếu Huy nói vẻ nghiêm túc, “Em đã cứu sống nó.”
Tôn Phát Siêu cười phụ họa: “Cậu Huy nói đúng đấy, con chim này là do mẹ nó vứt bỏ từ tổ ở trên cây. Haha, cảnh sát La Phi, anh có biết vì sao không?”
Hổ ác không ăn thịt con, La Phi chưa từng nghe thấy việc như thế này bao giờ, anh xòe hai tay ra: “Trước giờ việc gì tôi không chắc chắn tôi ít khi đoán liều, thôi hai người cứ nói ra cho tôi biết đi.”
“Con chim biển này vừa mới ra ràng, một lứa thường có từ hai con trở lên.” Mông Thiếu Huy chen ngang giải thích, “Bây giờ là mùa đông, chim mẹ không kiếm đủ thức ăn, thế nên lũ chim con bị bỏ đói. Lúc này, chim mẹ sẽ chọn con nào có thể chất ốm yếu ném ra khỏi tổ, chối bỏ sự nuôi dưỡng dành cho nó, để có thể tập trung sức lực mà nuôi nấng những con chim có thể chất khỏe hơn, tỉ lệ sống sót cao hơn.”
“Ồ.” La Phi bây giờ mới hiểu, tuy làm vậy sẽ có lợi cho việc duy trì giống nòi, nhưng quả thật lại tàn nhẫn với con chim bị ruồng bỏ. Nhưng suy cho cùng đây cũng chính là quy luật đào thải tự nhiên mà thôi. La Phi ngẫm nghĩ giây lát, tán đồng với Mông Thiếu Huy: “Xem ra cậu cũng am hiểu về lĩnh vực sinh học đấy chứ nhỉ?”
“Em biết cũng không nhiều đến thế đâu.” Mông Thiếu Huy cười khiêm tốn, “Những điều này đều là do hòa thượng Đức Bình nói cho em biết, con chim non này cũng là củ