thận.” Tang Mạch nhướn mày nói. Không Hoa gật đầu “Trong quỷ chúng, đồng quỷ là nhạy cảm nhất. Gặp nàng ta xong, Tiểu Miêu rất sợ. Xem ra, Hình thiên quả thực ở trên người nàng.” “Thông qua ta tìm tới nàng, nhưng nàng ta không chịu khuất phục. Ngươi liền tìm hiểu quá khứ của nàng, tìm kiếm định mệnh của nàng. Mà vừa vặn thay, điều nàng muốn nhất cũng gần ngay trước mắt. Một vật đổi một vật, coi như là một cuộc trao đổi công bằng.” Diễm quỷ cúi đầu nhìn móng tay của mình, như là nói đến một chuyện gì đó không quan hệ tới hắn. Ngày ngày quấn quýt bên người, lấy Phệ tâm ra uy hiếp, lại buộc hắn kể lại chuyện quá khứ, trường thương Cận gia, Tiểu Miêu, thậm chí là một đĩa hạch đào, nhõng nhẽo cố chấp như vậy, nhìn như là lượn lờ quanh hắn. Mục đích bất quá là gỡ trái tim hắn xuống, bịt kín mắt hắn, thông qua hắn tra xét những người khác “Ngươi vẫn là như thế khôn khéo tới đáng sợ.” “Ngươi cũng không kém.” Không Hoa buông lỏng bàn tay nắm tay Tang Mạch, lui về phía sau nửa bước, cách đoàn người nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng khách “Màu sắc của đống lụa kia quả nhiên quá đỏ.” Tự cho là không chê vào đầu được, đáng tiếc lại sơ suất ở một điểm rất nhỏ. “Nhanh hơn.” Diễm quỷ nâng đuôi lông mày, cười cực kỳ đắc ý, sắc mặt tái xanh ở trong sảnh đường thấp thoáng hỉ hồng thoạt nhìn lại có thêm vài phần hồng nhuận. Không Hoa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt xám tro của hắn lóe lên, như là muốn cười, rồi lại như muốn rơi lệ, không khỏi sững người. Trên sảnh đường, nàng khóc tới lê hoa đái vũ, Nam Phong dùng khăn hồng nhẹ nhàng lau đi giúp nàng. Nàng nắm cổ tay y truy vấn “Vì sao ngươi thích ta?” Nam Phong nói “Thích thì là thích thôi… còn có lý do vì sao ư?” Nàng không nghe, đau khổ theo đuổi một đáp án. Tiểu thư sinh đành gãi đầu nói “Ta…lần đầu tiên thấy nàng thấy quen thuộc.” Có người bật cười, thực sự là một câu nói thật thật giả giả thiên biến vạn biến. Nhưng nàng khóc càng dữ dội, nước mắt lăn xuống, nắm tay trượng phu lau mạnh lên mặt mình. Hồng khăn rơi xuống, Nam Phong ngây ngẩn cả người, chỉ thấy gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của nàng bị nước mắt tẩy trắng “Vậy giờ thì sao? Không có cái nốt ruồi ở khóe mắt, ngươi còn thấy quen thuộc không?” Không lâu trước, nữ tử khoác áo lông cáo cười dài chỉ vào chỗ đuôi mắt phải của mình “Ta cũng có một muội muội, là ruột thịt của ta. Xem, chỗ này của ta có một nốt ruồi, còn nàng thì không.” Nàng nói dối. Năm xưa trong cung từng có một đôi hoa tỷ muội, mặt mũi dung mạo giống nhau, chỉ có một thứ để phân biệt đó là muội muội Trang phi có cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải. “Khóe mắt có nốt ruồi chính là muội muội Trang phi, không có thì chính là tỷ tỷ Hoa phi.” Tang Mạch buông mắt xuống thản nhiên nói. Đây là một nữ tử thân thế bi ai thế nào? Sinh ra được một dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng không phải là độc nhất, còn có một muội muội tốt càng đa tài đa nghệ ngoan ngoãn hơn. Bất qúa là ra đời sau nháy mắt thôi, muội muội lại được phụ mẫu trìu mến hơn, làm tỷ tỷ phải nhường phải nhịn. Phụ thân chỉ là một tiểu lại, không cho các nàng cái gì được đủ một đôi, đành phải một người mặc váy cũ, một người mặc váy mới. Kỳ thực các nàng bằng tuổi nhau mà, muội muội muốn gì, nàng cũng muốn. Tính đi tính lại, đã nhường vô số lần, nàng bất quá chỉ xin được đeo cái vòng vàng đó một ngày, thực sự là… ủy khuất này chỉ có thể nuốt xuống bụng. “Gặp gỡ ngươi trước rõ ràng là ta, ngươi bất quá lúc xuống núi mới liếc thấy nàng…” Lại lui lại nhường, nhưng trong cuộc sống kiểu gì cũng có một thứ không thể nhường. Cùng muội muội đồng thời vào cung thì còn vui không thể tự kiềm chế được, huyễn tưởng sau này bỉ dực tương tùy (liền cánh bay), ai ngờ rằng, tình ái vốn không coi trọng ai tới trước ai tới sau. Cuối cùng thì muội muội tao nhã động lòng người vẫn khiến người ta quý mến hơn, cũng càng xứng đôi với Người thiền sam trúc cái. Những ngày sau đó a, hết lần này tới lần khác cách cửa sổ nhìn thấy long liễn (xe vua ngồi) lắc lư ung dung đi tới, gần ngay trước mắt, nhưng rẽ vào cửa cung đối diện. Bệ hạ thật sự rất thích muội muội, Người muốn ở ngoài cung làm một tiểu viện tử cùng ở với muội muội; Người mang theo muội muội cải trang xuất cung xem pháo hoa trên đường, giống một đôi phu thê bình dân; Người viết khúc ca cho muội muội; Người sủng ái muội muội… Có muội muội, hậu cung ba nghìn phấn đại cũng chỉ là bụi bặm, làm sao bằng một dung mạo diễm lệ xinh đẹp không dính một chút phấn son dung tục nào. Cứ như vậy nhìn, nhìn, cách một tầng cửa sổ mỏng nhìn sau cửa cung đối diện ân ái tình nồng sinh tử tương hứa, nhìn người mình thích đối diện với gương mặt giống mình như đúc nói lời yêu thương. Chỉ là kém một cái nốt ruồi, một cái nốt ruồi mà thôi… Thực sự là oán hận… Vậy nên, mình điểm nốt ruồi đó lên. Như vậy, có thể tìm được chàng đúng không? Cho dù là trộm lấy. “Nàng vốn không phải là Trang phi, dù nàng thêm một nốt ruồi tự coi mình là Trang phi, cũng vĩnh viễn không tìm thấy Tắc Hân đã chuyển thế thành Nam Phong, càng đừng nghĩ tới khiến Nam Phong yêu nàng.” Không Hoa khẽ gật đầu, chuyện này, y đã điều tra rõ từ lâu. “Vậy nên ngươi giúp nàng. Ta đoán, gian lận cũng nằm ở trên cái nốt ruồi đó đúng không?” Cái gì mà Trương gia tìm tiên sinh dạy học, Trương gia tiểu thư kén rể, trong thành vốn chẳng có Trương gia nào cả, cả đám người tụ tập trong phòng khách này, ngoại trừ tân lang người trần mắt thịt, không có một ai là người thật. Tất cả chỉ là vở kịch do Minh chủ bày ra để Hoa phi cam tâm giao nộp Hình thiên, cũng chỉ có con mọt sách Nam Phong kia mới ngây ngốc tin. “Ừm… làm một ít pháp thuật.” Thần sắc y thản nhiên, thẳng thắn thú nhận, chỉ có điều đối với việc Hoa phi lau đi nốt ruồi thì không hiểu chút nào “Nếu không lau cái nốt ruồi đó đi, nàng có thể cùng Nam Phong ân ái một đời. Hiện giờ, nếu pháp thuật đã bị phá, Nam Phong đương nhiên cũng không nhận ra nàng nữa…” “Ha ha ha ha…” Diễm quỷ khinh miệt cười lớn, dũng cảm vươn tay xoa nhẹ lên lông mày y, nghiêng đầu tới hỏi “Ngươi biết thế nào là yêu hận không?” Không Hoa không nói gì quay đầu đi, thấy Hoa phi chậm rãi rút ra một cây trâm từ trong tóc. Theo kim trâm rút ra, dung mạo mỹ lệ chợt như hoa héo rũ, vô số nếp nhăn từ khóe mắt tràn ra kéo dài khắp khuôn mặt. “Hóa ra chỉ dùng để giấu kín mùi máu tươi trên người, chả trách chỉ thấy khí tức mà không thấy vật. Có điều, hôm nay nàng dùng hết tinh huyết, cũng chỉ có một con đường là hồn phi phách tán.” Y lãnh khốc tán thưởng sự khôn khéo của nàng. Tang Mạch liếc xéo sang, thấy thần sắc của y không hề khẩn trương vì Hình thiên hiện thế, bất giác trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt. Cả gian phòng dường như trôi qua trăm năm, theo tinh huyết tiêu tán, trong nháy mắt Hoa phi biến thành dáng vẻ già nua, tròng mắt đầy lệ “Cuối cùng ngươi yêu vẫn là nàng, làm sao cũng không tới phiên ta. Thế nhưng… ta vẫn muốn khiến ngươi hảo hảo liếc ta một cái a…” Có cái gì đó phá vỡ khoảng không, mang theo tiếng huýt gió rất nhỏ, thư sinh vẻ mặt mờ mịt ngạc nhiên nhìn kim trâm đâm vào ngực mình. Nữ nhân vẫn rơi lệ không ngừng rốt cuộc nhìn thấy cái bóng