đoán, chúng chiến tướng không ai không cúi đầu nghe lệnh, không dám mảy mảy làm trái. Ngoại trừ một thân gan dạ sáng suốt hơn người còn vì đôi mắt quan sát tỉ mỉ này, một điểm che giấu ở trước mắt bà cũng không nơi ẩn trốn. “Tang đại nhân, ngươi rốt cuộc là mưu cầu gì?” Bà dùng ngữ khí nhàn đạm ôn hòa, đến khóe mắt cũng chưa từng lướt qua Tang Mạch. Tang Mạch cúi đầu nhìn thứ đen đặc dính dính chậm rãi rơi vào trong bát, nấu quá đặc, khuấy cũng không thấy nửa điểm rung động “Không vì danh, không vì lợi, không vì quyền thế, trừ những thứ đó ra, ta còn có thể vì cái gì?” Lão phụ bên cạnh sáng tỏ không mở miệng nữa. Tuyết ngoài cửa sổ vẫn liên tục rơi không ngừng, đem vạn vật trên đời vùi vào trong màu trắng đơn điệu, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ dừng lại, trái lại càng rơi càng lớn dần, phát ra tử khí mù mịt nặng nề. “Nếu như một ngày nào đó không cầu những thứ đó nữa, thì hãy tới Cận gia đi. Làm sai thì chung quy sẽ phải chịu chút khiển trách, đó là có trốn cũng không thoát. Có điều có Cận gia ta đứng ra bảo trợ, chắc chắn sẽ không làm khó ngươi quá mức.” Bát trong tay còn bốc lên từng sợi khói nhè nhẹ, bà quay sang, cách một lớp khói sương mờ ảo, gương mặt đầy nếp nhăn hơi cười, mâu quang nghiêm khắc nhưng không mất vẻ từ ái “Lão bà tử ta đây đã lớn tuổi, muốn tìm người trò chuyện.” Tang Mạch gắt gao mím môi, nhưng làm thế nào cũng không khắc chế được mình hướng về phía trước nhếch lên khóe miệng “Lời này, ba trăm năm trước ngài cũng từng nói.” Việc đã cách ba trăm năm, mỗi lần nghe bà nói vậy, đáy lòng đã không gợn chút sợ hãi lại nổi lên sóng gió động trời, khiến cả người đều run, viền mắt chua xót tới mức phải cúi đầu thật sâu, đem mặt vùi vào trước ngực mới có thể che giấu sự thất thố của mình. Chưa bao giờ nghĩ tới có nơi nào sẽ lưu lại mình, một thân mạ danh (bị nguyền rủa), hai tay tội nghiệt. Xưa nay thần tử luôn luôn chẳng có kết cục tốt, lăng trì, chém ngang eo, ngũ xa phanh thây… Từ lâu hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Không tới mức rơi vào kết quả như vậy, nhưng sao có thể làm những khung sắt kêu rổn rảng trong Tấn vương phủ thất vọng được? Thế nhưng, lão phụ nhân trước mắt lại còn nói muốn che chở hắn, đó là Cận gia, Cận gia một nhà trung liệt, đệ nhất đại hộ giá thần trước mặt thiên tử. Tuyết còn đang tuôn rơi, bị gió thổi ‘vù vù’ xoay chuyển trong không trung. Xuyên qua cửa sổ mở hé nhìn ra ngoài, cây cối đều đã trụi lá, chỉ còn lại cành cây đen thẫm, quấn vào với nhau biến thành hình dáng lởm chởm quái dị. Ở trên đầu tuyết đọng dày kín, trắng và đen thành hai mảng đối lập rõ nét, phân biệt rõ ràng tới mức làm cho người ta thấy không thực. Sau khi khô mộc cầu chi (chắc là cây cối héo quắt) chính là lúc đóng chặt cửa sân, tam cửu ngày giá lạnh, có lẽ ngoài cửa trên đường cũng rất ít người qua lại. (Về ‘cửu’ đã được nói ở chương 6, ‘tam cửu’ là chỉ ‘cửu’ thứ ba sau Đông chí, tức là ngày thứ mười chín tới ngày thứ hai mươi bảy sau Đông chí. Vào thời kỳ ‘tam cửu’ là lúc nhiệt độ không khí thấp nhất) Tang Mạch thu hồi đường nhìn, muốn đứng dậy đóng cửa sổ lại, đã thấy lão phụ bỗng nhiên run lên, suýt chút nữa thì không cầm nổi bát trong tay. Cửa sân đóng chặt bị mở ra, cạnh cửa có một người ngân giáp bạch y như thần binh từ trên trời giáng xuống, thanh hồng anh trường thương ở giữa tuyết trắng đặc biệt chói mắt “Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã tới chậm. Băng vỡ tuyết tan, bóng cây rung động, người nọ thân giáp y lân lóng lánh, nhoáng cái đã tới gần trước mắt “Mẫu thân, hài nhi khiến mẫu thân phải chờ lâu…” (áo giáp ngày xưa thường hay có hoa văn vẩy cá, chắc vì thế nên gọi là ‘lân’) Hắn quỳ rạp xuống cạnh cửa lê đầu gối đi tới, giống như kiểu hiếu tử mà mọi người trong thiên hạ vẫn thường ca ngợi vậy, người phía trước có sừng sững bất động thế nào, ở trước mặt lão mẫu, tiếng áo giáp va đập ‘lách cách’ rung động không át được tiếng nghẹn ngào đè nén trong cổ họng của hắn “Mẫu thân, mẫu thân… Hài nhi tới chậm…” Lão phụ thần sắc cũng kích động run rẩy vươn tay ra chạm vào gương mặt góc cạnh của hắn, trong mắt đã ẩm ướt “Vị tướng quân này tướng mạo đường đường, cực kỳ giống con ta.” Bà nắm chặt tay hắn, nửa đứng lên, vươn người tới trước mặt hắn tỉ mỉ quan sát “Con ta lông mi cũng thô như thế, vừa dày vừa đen, từ lúc ra đời hình dáng đã là như thế này. Bên trái trên mặt nó cũng có một vết sẹo, là khi còn bé ngã từ trên cây xuống. Nó sợ cha nó, đau đến đâu cũng không dám khóc. Còn có áo giáp này, cây ngân thương này… Con ta kỳ thực thích sử dụng kiếm, nói là như thế càng hiển lộ hiệp khí hơn. Nhưng thương pháp Cận gia truyền từ đời này sang đời khác, sau khi cha nó và hai ca ca qua đời, nó liền đổi sang dùng trường thương gia truyền…” Lệ nóng bên trong đã theo khóe mắt liên tục trườn xuống, bà hơi híp mắt tìm tòi ra những vết tích của ái tử mình từ trên người thanh niên tướng quân trước mắt “Vị tướng quân này, ta thấy ngươi một đường phong trần mệt mỏi, có phải là từ Tây ải biên cương đến? Có phải là dưới trướng Cận tướng quân không? Nó có khỏe không? Chiến sự ra sao rồi? Có từng vào thành Chiêu Tây chưa? Thành Chiêu Tây chính là vùng binh gia giao tranh, đoạt được Chiêu Tây thì sẽ đoạt được Tây cương. Nếu ngươi thấy nó, liền chuyển lời giúp ta, rằng trận địa địch trước mặt, Cận gia chưa bao giờ để lọt khỏi tay, phụ thân và anh cả nó đều từng tự tay đem chiến kỳ của Cận gia cắm lên đầu tường của địch quân, lần này nếu nó không hạ được Chiêu Tây, liền không xem như là binh sĩ tốt của Cận gia.” “Con đã dẹp xong Chiêu Tây từ lâu rồi, mẫu thân?” Phát hiện ra lời nói của bà có điểm khác thường, nam nhân quỳ trên mặt đất cuống quýt đỡ lấy cánh tay bà, đứng thẳng dậy đưa mặt tới gần hơn “Mẫu Thân, là con tam nhi Cận Liệt của người đây! Cha con và đại ca đã mai cốt (chôn thây) ở Bắc vực, nhị ca chết trận tại Nam đô, con là vào năm Long Khánh thứ năm xuất chinh… Người không nhớ rõ sao?” “Ngươi không phải. Ngươi có dung mạo của con ta.” Lão phụ giơ tay lau đi lệ ngân trên mặt, ngửa mặt lên dựa lưng vào ghế, sắc mặt trấn định, chỉ có vành mắt vẫn hồng hồng như trước “Ngươi dùng hình dạng này lừa được hai mươi vạn đại quân dưới cờ nó, thế nhưng không lừa được người làm mẹ là ta đâu.” “Tang đại nhân, ngươi nói thế nào?” Bà quay đầu lại hỏi Tang Mạch, Tang Mạch nhìn thoáng qua hắc y nam nhân không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cạnh cửa, nhẹ giọng nói “Mẫu tử liên tâm, thuật gian dối tinh diệu tới mức nào cũng không qua được mắt ngài.” Không Hoa cạnh cửa âm thầm thùy hạ mắt. Nam nhân cải trang thành dáng dấp Cận Liệt vẫn tiếp tục quỳ, sắc mặt hắn ngừng ở cái khoảnh khắc ngạc nhiên nghi ngờ đó. Cận gia lão phu nhân cúi đầu nhìn hắn một cách từ ái, như một mẫu thân lớn tuổi bình thường nhìn ấu tử rời nhà đã lâu “Ta sao lại không hy vọng đây là sự thực chứ? Chỉ trách đôi mắt này, cả đời cũng không thể dung nạp một nửa hạt cát.” Tuyết, im lặng rơi, dấu chân trước cửa trong chốc lát đã không thấy tăm hơi vết tích, trên cành cây rất nhanh lại nổi lên tuyết đọng lần nữa, dường như chưa từng có người nào bước vào đây, quấy nhiễu sự vắng vẻ của nơi này. “Tang đại nhân, ta muốn ngắm tuyết một