Xuân Vũ bỗng thấy hơi sợ hãi, cô chạy ra hành lang nhìn xuống sân, đúng thế, có bóng 1 nam giới cao dong dỏng đang giương ô đứng đó. Hành lang lúc này đang có nhiều bạn nữ qua lại. Cô nhắn tin trả lời: “Anh đừng lên đây, em sẽ xuống ngay”.
Cô vội quay lại phòng chọn 1 chiếc áo khoác, đứng soi gương, rồi cầm ô rảo bước xuống. Xuân Vũ xuống gặp Cao Huyền, sắc mặt anh nặng nề, đôi mắt vốn đầy sức hút nay đượm vẻ u buồn.
Cô chủ động nói: “Xin lỗi, nếu anh lên phòng, em sợ người ta sẽ xì xào”. “ Em bận tâm đến điều đó à?”. Cao Huyền gượng cười rồi xua tay: “Không sao. Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”. Nếu 1 cô gái khác gặp “hoàng tử cưỡi ngựa trắng” là thầy Cao Huyền dưới làn mưa lắc rắc này chắc sẽ mừng đến phát run, nhưng Xuân Vũ chỉ bình thản hỏi: “Anh đến tìm em có việc gì ạ?”. “Tối qua anh phát hiện ra 1 điều rất quan trọng, liên quan đến chuyện địa ngục”. Xuân Vũ phát hoảng, nhưng cô vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh: “Anh đã phát hiện ra điều gì?”. “Quán cà phê địa ngục…” Cao Huyền đờ đẫn nói: “Trong trò chơi địa ngục có 1 nơi gọi là Quán cà phê địa ngục, em đã gặp chưa?”.
Lúc này họ đi trên con đường có bóng cây che phủ, hai bên đường là những cây ngọc lan xum xuê, nước mưa rơi trên mặt đất ẩm ướt, rất dễ đem lại cho người ta cảm giác lãng mạn. Bên đường đang có 1 cái đình nho nhỏ, đang vắng bóng người, họ rảo bước vào trong đó tránh mưa. Xuân Vũ thu cái ô lại, ngắm nhìn những hạt nước đang rỏ xuống từ mái hiên. Nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Cao Huyền, cô thấy bồn chồn thấp thỏm, nhưng vẫn nói: “Vâng, em đã vào Quán cà phê địa ngục”. Cao Huyền thở dài, thất vọng. Ngay cái dáng vẻ anh ngẩng lên nhìn trời, trông cũng rất phong độ, các nữ sinh luôn trầm trồ là phải. Anh trịnh trọng nói: “ở Quán cà phê địa ngục em có thấy rất nhiều nick name kỳ quái không?”. “Đúng, rất kỳ quái, nhất là…”. “Đừng lên nói chuyện với Mazolini”.Cao Huyền bất ngờ ngắt cô bằng 1 câu mơ hồ. Xuân Vũ thấy mình như 1 cô học trò mắc lỗi bị thầy giáo nhắc nhở. Cô im lặng. Anh tiếp tục nói, giọng chắc nịch: “Nghe rõ chưa? Tuyệt đối em không được nói chuyện với Mazolini, kẻo em sẽ gặp phải những chuyện vô cùng đáng sợ, hắn sẽ dẫn lữ khách địa ngục như em vào lối rẽ nguy hiểm”. “Lối rẽ?”. Tim Xuân Vũ đập mạnh trong lồng ngực, cô cố giữ cho mình đừng run lên. Cao Huyền như đang nghiêm khắc nhắc nhở 1 cô học trò, anh lớn tiếng: “Điểm cùng của lối rẽ chính là GAME OVER”. Lại là GAME OVER, đêm qua Mazolini cũng nhắc đến từ này. Xuân Vũ không thể gan lỳ nổi nữa, mưa vẫn đang rơi, đầu óc cô bấn loạn, cô lắp bắp: “Tại sao anh lại biết?”. “Cả đêm qua anh ở Quán cà phê địa ngục, đã phát hiện ra rất nhiều chuyện trước đây không biết, nó đáng sợ khác xa mọi tưởng tượng của em”. Xuân Vũ lùi lại 1 bước, cô không thể dấu anh, cô cúi đầu nói: “Xin lỗi, nửa đêm qua em đã đối thoại với Mazolini”. Vẻ mặt Cao Huyền bỗng đờ ra, anh lắc đầu như không thể tin. Sau 1 hồi mới nói: “Muộn quá rồi… không kịp nữa rồi…” Giọng anh tuyệt vọng, giống như sớm tuyên án tử hình, khiến cô bất chợt bị rơi xuống vực sâu không đáy. Cô kinh ngạc hỏi: “Anh nói là… em chấm hết?”. “Không, ý anh không phải như thế”. Hình như cảm thấy mình lỡ lời, anh vội chữa cháy. Nhưng Xuân Vũ đã hỏi thẳng: “Ý anh là, nếu đối thoại với Mazolini thì sẽ GAME OVER giống Thanh U chứ gì?”. “Anh không biết nhưng anh cảm thấy rằng đằng sau nick đó là 1 u linh”. “U linh? Một hồn ma đến từ địa ngục? Nhưng tại sao lại gọi là Mazolini? Đó là tên 1 họa sĩ người Ý mà?”. “Anh cũng không biết. Mazolini đã chết cách đây hơn một trăm năm, trong lịch sử mỹ thuật, ông ta là 1 họa sĩ nổi tiếng về vẽ địa ngục…”. “Nhưng không lẽ Trò chơi địa ngục có liên quan đến Mazolini đã chết cách đây hơn trăm năm?”. Không khí ở đây giá lạnh và ẩm ướt. Cao Huyền hơi do dự rồi gật đầu: “Chắc là có liên quan, nếu không đã chẳng ngẫu nhiên như thế. Lâu nay, cứ đến khuya là anh vào địa ngục, anh muốn nghiên cứu cái trò chơi này, xem xem điều kinh khủng nó là ở đâu, những bí mật đáng sợ ở đằng sau nó là gì?”. “Anh đã nghiên cứu ra chưa?”. “Hiện giờ thì chưa, nhưng anh tin rằng sẽ mau chóng tìm ra kết quả. Em cần phải nhẫn nại, nếu không làm nổi thì đừng để ý đến các tin nhắn làm gì nữa”. Xuân Vũ thấy ấm lòng, cô gật đầu: “Em hiểu ý anh rồi, em sẽ cố gắng”. Hai người đứng trong cái đình, xung quanh là tiếng mưa rơi não nề, họ cũng im lặng. Cao Huyền chợt hỏi: “Nick name của em trong trò chơi là gì?”. Xuân Vũ khẽ nói: “Tiểu Chi”. “Tiểu Chi?” Cao Huyền mỉm cười: “Anh đã từng nghe câu chuyện về cô gái này”. “Cái tên Tiểu Chi có ý nghĩa đặc biệt với em”. Nhưng Cao Huyền không hỏi tiếp, chỉ cười với ngụ ý sâu xa: “Xin lỗi, anh đã làm mất nhiều thời gian của em. Để anh đưa em về”. Họ giương ô, trở lại con đường giữa hàng cây, về đến ký túc xá của Xuân Vũ. Cô chỉ im lặng, chạy thẳng lên phòng mình. Cao Huyền đứng trong mưa, rồi anh rảo bước về trong những ánh mắt của các nữ sinh đang nhìn theo. Mưa đêm đã ngớt. Diệp Tiêu mở máy tính, anh đang mở mục Google tra cứu nhữngtừ mấu chốt liên quan đến “Địa ngục”. Hôm nay anh đã đến trường đại học ấy điều tra, thì ra là, trong vòng 1 tháng qua có 2 nữ sinh năm thứ 4 tự tử, Tố Lan là một trong hai cô, và còn 1 nữ sinh phải đưa vào viện tâm thần. Điều trùng hợp là cả 3 đều cùng ở 1 khu ký túc xá, Thanh U đã chết và Văn Nhã bị tâm thần thì lại là bạn cùng phòng, hai cô ở sát vách với Tố Lan. Những phát hiện này khiến Diệp Tiêu kinh ngạc, anh nhớ đến Xuân Vũ mà anh gặp ở hiện trường hôm đó, chắc cô ta cũng là bạn học của 3 cô này. Và, cô Thanh U chết 1 cách kỳ lạ, cắn lưỡi tự tử. Điều này không thể tưởng tượng được. Điều này có thể liên quan đến cái chết của Tố Lan. Hai cái chết đều được kết luận là tự sát, nếu cảnh sát lại đi điều tra thì không thực tế. Giờ đây Diệp Tiêu lại làm như trước kia phát hiện ra những điều bí ẩn, nghĩa là dùng thời gian ngoài giờ để điều tra. Nhưng lại chỉ có 1 manh mối là mẩu tin nhắn bí hiểm, điều tra ra chủ nhân thực sự của số máy này rất khó khăn. Nếu muốn tiếp tục điều tra chỉ có 1 cách là vào “địa ngục”. “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con” Diệp Tiêu đã mấy lần nhắc nhở mình câu này. Ngoài kia mưa vẫn rơi tí tách. Anh cố tập trung tinh thần cho tỉnh táo. Anh cầm máy soạn tin nhắn: “741111= HELL?”. Rồi