Đọc truyện ma- Địa ngục tầng thứ 19 - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Đọc truyện ma- Địa ngục tầng thứ 19 (xem 1847)

Đọc truyện ma- Địa ngục tầng thứ 19

t tay lại, ngượng nghịu cúi đầu. Đúng thế, cô đã quên mất nguyên tắc khi vào xem triển lãm “Không được sờ vào hiện vật”. Anh ta đi đến bên cô, dừng lại rồi nói: “Xin lỗi, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như tôi đã gặp cô?” Xuân Vũ chưa hiểu ý, cô từ từ ngẩng mặt lên và đã nhận ra đôi mắt sâu thẳm hình như có 2 đồng tử ấy. Chính là anh – người mà cô đã gặp ở thư viện, chàng tai có đôi bàn tay nuột nà và khuôn mặt sáng sủa, cùng đôi mắt sáng đầy hấp dẫn. Anh là Cao Huyền. Cao Huyền nhìn Xuân Vũ, mỉm cười: “Thì ra là em. Sao lại có hứng thú đến đây xem triển lãm của anh thế?” “Xin lỗi, em không cố ý sờ vào tranh” Không hiểu sao Xuân Vũ lại thấy hồi hộp, cô chỉ vào bức tranh sơn dầu. “Em chỉ bất chợt không nén được, quên mất quy định không được sờ vào hiện vật” “Thôi không sao. Chỉ là bức tranh sao chép. Nếu là 1 tác phẩm quý giá thì em đã phiền hà to” Xuân Vũ đỏ mặt. Cô giơ cuốn sách ra “Em đến để đưa cuốn sách này cho anh” “À, cuốn sách này. Chút nữa thì anh cũng quên mất” Anh đón lấy. “Em tài thật, đã đọc xong nhanh thế cơ à? Sách này đâu có hợp với các cô gái.” Nghe xong câu này mặt Xuân Vũ càng đỏ bừng “Thực ra ra em không thể hiểu nó, em cho rằng anh cần nó hơn” Cao Huyền lại mỉm cười, cái lúm đồng tiền hiện lên rất rõ. Tim Xuân Vũ càng đập nhanh hơn. Cô chợt nghĩ đến 1 điều gì đó, chỉ vào bức tranh: “Anh đã vẽ nó à?” “Hồi ở Châu Âu anh đã chép lại nó ở 1 viện Mỹ thuật. Tác phẩm đó của hoạ sĩ người Ý Mazolini” Anh ấy đã từng đi vẽ ở Châu Âu, Xuân Vũ trầm trồ thán phục, nhưng không thể hiện ra lời nói: “Tại sao lại đặt tên là Tầng 3 địa ngục? Cái tên nghe thấy sợ” “À cũng có nguyên nhân của nó đấy, nói ra thì dài. Để lần sau anh kể cho mà nghe” Lại có lần sau. Xuân Vũ gật đầu, chắc chắn sẽ có lần sau. Cao Huyền nhìn thẳng vào mắt Xuân Vũ, nói: “Thực ra anh đứng sau em rất lâu rồi. Anh thấy em lặng lẽ đứng trước bức tranh, chiếc áo màu đen trang trọng của em rất phù hợp với gam màu trầm lắng của bức tranh này. Có lẽ em không để ý ánh sáng hắt từ bên cạnh em ở góc này, sẽ tạo nên hiệu quả rất đặc biệt. Tựa như có 1 lớp sáng kỳ lạ của sơn dầu bao bọc lấy khuôn hình của em. Ánh mắt em đang chăm chú nhìn vào tranh rất giống những thiếu nữ trong tranh sơn dầu thời kỳ phục hưng – cổ điển, trầm tĩnh nhìn vào hoạ sĩ. Tác phẩm bậc thầy đều nhờ vào ánh mắt mê hồn của người mẫu mà sáng tạo nên.” Nghe Cao Huyền thao thao bất tuyệt một hồi, Xuân Vũ càng thấy ngượng ngùng, mọi ngày cô cũng từng nghe người khác đánh giá về mình, nhưng đứng trước chàng trai này cô như biến thành người khác. Cô hấp tấp nói: “Xin lỗi, em đã đưa anh cuốn sách. Em đã về được chưa?” “Tất nhiên rồi” Cao Huyền đưa tay gãi đầu “Hình như anh đã nói hơi nhiều, xin lỗi nhé. Có lẽ vì anh quá mải mê với tranh sơn dầu nên gặp cô gái nào anh cũng tưởng tượng đến cảnh họ ngồi trước giá vẽ. Dáng vẻ em lúc nãy, rõ rành là một kiệt tác tranh sơn dầu” “Cảm ơn anh, chưa từng ai khen em như thế đâu” Xuân Vũ mỉm cười, quay người bước ra đại sảnh. Cao Huyền đi theo sau: “Xin lỗi, anh chưa biết tên em” “Em là Xuân Vũ ạ” Cô không ngoảnh lại, trả lời và bước đi tiếp. “Nghĩa là “Mưa xuân lất phất” phải không?” Câu này của Cao Huyền khiến cô hơi sững sờ. Anh diễn tả tên mình cứ như đọc thơ, không thể không cảm thấy rung động. Nhưng cô vẫn cúi đầu đi tiếp, rồi rảo bước ra khỏi toà nhà của khoa Mỹ Thuật. Lúc này có 2 nữ sinh xinh tươi bước vào toà nhà và thấy ngay Cao Huyền. Họ mừng rỡ cất tiếng: “Chào thầy Huyền ạ” Anh chỉ mỉm cười gật đầu. Hai cô gái trìu mến nhìn theo anh nhưng anh đã trở lại vẻ nghiêm túc, khiến 2 cô hụt hẫng vội rảo bước đi. Xuân Vũ cũng nhìn thấy cái “màn” này, cô cứ ngỡ Cao Huyền là 1 nghiên cứu sinh, không ngờ anh lại là 1 thầy giáo của khoa Mỹ Thuật. Chưa biết chừng còn là 1 hoạ sĩ trường phái của học viện cũng nên. Xuân Vũ nhớ lại cái hôm cùng Thanh U đến nhà ma thì Văn Nhã và Tiểu Cầm nói là đi ngắm “anh chàng điển trai”, có nhắc đến “thầy Cao Huyền” chắc chính là Cao Huyền này. Thảo nào anh ta rất có duyên với các thiếu nữ. Nhưng lúc này… tại sao mình còn nghĩ ngợi lan man? Xuân Vũ tự chế nhạo mình. Trời còn chưa tối hẳn, cô rảo bước rời khỏi toà nhà Mỹ Thuật. Buổi tối. Một mình Xuân Vũ ngồi trong phòng ký túc xá, ngẩn ngơ nhìn 2 cái giường bỏ trống – giường của Thanh U và Văn Nhã. Cô bỗng nhớ đến Tiểu Cầm, lúc này bạn ở đâu? Cửa phòng bất chợt mở ra, cô gái cao và gầy bước vào. “Tiểu Cầm” Vừa nghĩ đến Tiểu Cầm đã xuất hiện ngay. Xuân Vũ cảm thấy bất ngờ. Nhưng hôm nay xảy ra bao chuyện, lúc này cô không biết nói gì cho phải. Tiểu Cầm nặng nề bước vào, nhìn chiếc giường của Tiểu Cầm, nói: “Tớ đã biết chuyện của Văn Nhã” “Xin lỗi, mình…” “Cậu khỏi phải giải thích. Chuyện đó không ai có thể giải thích nổi. Có lẽ sẽ là điều bí ẩn như chuyện ở toà nhà ma.” Tiểu Cầm nhìn Xuân Vũ bằng ánh mắt hiền hoà hơn: “Mình nghĩ chúng ta nên dọn khỏi phòng này. Mình thấy nơi này có gì không sạch sẽ, chắc chắn có hồn ma đang ẩn nấp ở đâu đây” Các cô sinh viên đại học hay kể cho nhau nghe đủ các loại chuyện ma. Tiểu Cầm luôn rất tin vào các điều ấy. Nhưng Xuân Vũ đã trải qua các sự kiện ở thôn vắng, nên cô lắc đầu: “Không, mình không thể đi khỏi đây. Vì Thanh U và Văn Nhã mình nhất định phải tìm ra điều bí ẩn ấy” “Bí ẩn nào?” “Địa ngục tầng thứ 19” Vẻ mặt Tiểu Cầm ngây ra, cô cũng nhớ ra đêm hôm ấy Thanh U đã đi vòng quanh trong phòng và hỏi câu hỏi ấy. Cô lại nhìn vào giường Thanh U, nói: “Ý cậu là điều đó liên quan đến cái chết của Thanh U à?” “Đúng, ít ra hôm nay mình vẫn nghĩ ngợi. Tầng 19 địa ngục thực ra là gì?” “Bình thường người ta chỉ nói 18 tầng địa ngục, chứ chưa ai nói địa ngục tầng thứ 19. Nếu cậu muốn tìm câu trả lời chỉ có cách đi xuống địa ngục 1 chuyến” “Thì Thanh U đã xuống địa ngục đấy thôi” “Đừng nói vớ vẩn nữa” Tiểu Cầm ngắt lời Xuân Vũ, rồi trèo vào giường của mình “Tớ thu dọn vài thứ đồ đạc. Mấy hôm nữa tớ xin nghỉ vài ngày, tớ sẽ về nhà ở. Nhà tớ rất gần trường. Nếu tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì tớ cũng bị bệnh tâm thần như Văn Nhã mất thôi” Chỉ 1 lúc sau Tiểu Cầm trèo xuống, cầm theo 1 cái bọc to. Cô bước ra cửa, nói: “Cậu đừng gọi di động cho tớ, nhìn thấy số máy của cậu tớ sợ lắm” Xuân Vũ định nói, nhưng Tiểu Cầm đã bước ra khỏi cửa đi luôn, chỉ có gió lạnh lùa vào.“Họ đã đi cả rồi…” Chỉ còn 1 mình trong phòng, Xuân Vũ ôm đầu khóc thút thít như đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Lúc này cô quá mong có người cùng trò chuyện. Nỗi cô quạnh là kẻ thù lớn nhất trong những đêm dài dằng dặc. Bỗng nhiên cô nhớ đến đôi mắt của Cao Huyền. Không, mình hãy quên đôi mắt ấy, mình phải mau đi ngủ, đừng nghĩ lan man nữa. Xuân Vũ xạc pin cho máy di động, rồi nhanh chóng tắt đèn đi ngủ. Có lẽ vì hôm nay quá mệt, chỉ lát sau cô đã ngủ ngay. Chẳng rõ bao lâu sau, tiếng chuông di động vang lên khiến cô thức giấc. Từ từ mở đôi mắt ngái ngủ nhìn lên trần nhà đen kịt, Xuân Vũ cảm thấy hơi váng đầu. Cô xem màn hình di động, quả nhiên vẫn là số máy kia. Số xxxxx741111. Lúc này đúng 12h đêm. Nhìn cái số điện thoại bí hiểm này, Xuân Vũ thở dài có phần tuyệt vọng, lẽ nào nó là ác mộng cứ bám riết lấy mình? Cô dừng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ai Đã Không Phải Của Mình Thì Thôi, Đừng Giữ

Gửi chồng và nhân tình của anh

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

Đọc Truyện Chuyện Thời Sinh Viên Full Voz

Ông xã thần bí không thấy mặt