Đọc truyện ma- Đau thương đến chết - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Đọc truyện ma- Đau thương đến chết (xem 1006)

Đọc truyện ma- Đau thương đến chết

nề hơn cả không khí nơi đặt bàn thờ Viên Thuyên, không còn tâm trí nào ngắm cảnh, cô cùng Thường Uyển vội đi vào đại sảnh để vĩnh biệt Viên Thuyên.

Trên bức tường ở giữa phòng treo tấm ảnh phóng to, chụp Viên Thuyên lúc tốt nghiệp, Viên Thuyên đang cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.

Nhưng hiện thực thật là tàn khốc, tuổi thanh xuân ấy đã tan biến.

Bạn đã ra đi như thế này ư?

Đó là câu hỏi không cần trả lời, cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Dao suốt mấy hôm nay. Cô không nguôi nhớ đến người bạn gái rất thân của mình, cô đã khóc hết nước mắt. Mỗi sáng trước khi đi làm, cô đều mất rất nhiều thời gian trang điểm để mọi người ở công ty không nhận thấy sự khác thường. Giờ đây nhìn khuôn mặt tươi cười của Viên Thuyên vẫn như ngày nào đang còn sống, cô lại trào nước mắt.

Bố mẹ Viên Thuyên nhìn thấy Tư Dao và Thường Uyển ở cửa liền ra đón. Hai người đã gặp Tư Dao nhiều lần, thấy cô, họ lại nghĩ đến đứa con xấu số. Họ vừa đi vừa khóc. Tư Dao vội bước tới chào hỏi và đỡ lấy hai người; Tư Dao nghẹn ngào, cảm thấy cảnh người đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, cảnh ngộ cực kỳ đau xót, sao có thể nén lìng mình được? Cô hít một hơi thật sâu, an ủi họ: “Cô chú đừng quá đau lòng, cháu nghe nói sức khoẻ cô không tốt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cô hãy nén đau thương. Cô chú đã biết cháu và Viên Thuyên là bạn thân từ thời trung học, bạn Uyển và Viên Thuyên cùng học đại học, cũng coi nhau như chị em, từ nay chúng cháu xin gắng sức quan tâm săn sóc cô chú”.

“Vấn đề là, nếu chúng ta còn sống được đến sau này”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau Tư Dao.

Tư Dao giật mình, như bị câu nói ấy đâm vào da thịt.

Tất cả đều do lỗi của tôi!

Cô gái đứng đằng sau có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt tròn thật hoàn hảo, mở to, thoáng trong đó một nét bi phẫn, đang nhìn Tư Dao rất dữ dằn.

“Tiểu Mạn, cậu nói vậy thì rất tệ, Tư Dao đang rất khổ tâm rồi”. Thường Uyển mạnh mẽ che chở cho Tư Dao.

Bà Nguỵ Dung Bình – mẹ Viên Thuyên – nhìn Thương Tiểu Mạn đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Tư Dao. Thường Uyển bèn nói: “Cô chú đừng để ý Tiểu Mạn nói lung tung, cô ấy vì quá đau xót thành ra lú lẫn cả rồi”.

Tiểu Mạn vẫn nhìn Tư Dao, lạnh lùng nói: “Mất đi một người bạn tốt như vậy, tôi đương nhiên rất đau lòng, nhưng Thường Uyển nói sai rồi, tôi tỉnh táo hơn lúc nào hết”.

Tất cả đều do lỗi của tôi! Tư Dao thấy đầu choáng váng, không sao chịu nổi liền nhắm mắt lại.

Bà Dung Bình như chợt hiểu ra điều gì: “Các cháu đều là bạn thân của nhau, có tất cả năm người đúng không?”

Tiểu Mạn gật đầu: “Chúng cháu vào đại học, rồi quen nhau ở Hội du lịch của trường, cùng đi du lịch mùa xuân mùa thu, du lịch cuối stuần, du lịch hè; đã đi chơi núi rất nhiều lần. Một vài bạn nam gọi đùa chúng cháu là “Năm tráng sĩ núi Lang Nha” 1. Sau khi tốt nghiệp, Viên Thuyên, Thường Uyển Nhi và Tư Dao ở lại thành phố, cháu về Vũ Hán với bố mẹ, còn một bạn về Thượng Hải; lâu nay, mỗi năm bọn cháu phải tụ tập với nhau ít nhất một lần”.

Bà Dung Bình chợt kêu to: “Cháu nói còn một bạn nữa, có phải là Kiều Kiều không? Là bạn… vào mùa hè năm nay đã đi trước, đúng không?”

Thường Uyển cảm thấy tình thế đã đến lúc khó bề kiểm soát, vội nói xen vào: “Cô đừng nghĩ như thế, Kiều Kiều mất là do gặp chuyện bất ngờ”.

“Nhưng lẽ nào Viên Thuyên chết, cũng là chuyện bất ngờ?” Tiểu Mạn lập tức vặn lại.

Bà Dung Bình nước mắt tuôn trào không sao cầm nổi. Lúc này Tiểu Mạn mới cảm thấy mình hơi quá đáng, lập tức nín thing. Thường Uyển véo mạnh vào tay Tiểu Mạn, và luôn miệng an ủi bà.

Tư Dao vẫn nhắm mắt, từng cảnh từng cảnh suốt hai tháng qua lần lượt hiện ra đầy bi thương. Thật không tưởng tượng nổi, chỉ hai tháng mà cô như bị giày vò suốt hai năm. Suốt hai tháng qua,mọi việc đều chẳng ra sao, tâm trạng cô luôn khó chịu, công tác cũng đầy trắc trở, bạn thân thì ra đi. Mọi việc cứ thế nối đuôi nhau đến.

Lẽ nào những điều người ấy nói là sự thật?

Tại nghĩa trang Vạn Quốc có dịch vụ hoả táng và mai táng. Sau nghi lễ vĩnh biệt, thi thể được hoả tiêu, tiếp đó là lễ an táng giản đơn, thời gian được sắp xếp rất sát sao. Cha mẹ Viên Thuyên đi trước bê lọ tro, khách đến đưa tang đi phía sau. Họ đi trong mưa, bước trên con đường lát đá tiến về mộ của cô.

“Năm tráng sĩ” còn lại ba người, chỉ e cuối cùng chúng ta sẽ phải chịu thua số phận. Tiểu Mạn cúi đầu lẩm bẩm. Cô không giữ được điều gì trong lòng, nhưng điều này nói ra cũng hoàn toàn giống ý nghĩ của Tư Dao. Tiểu Mạn có thể tha cho tớ không?

Tiểu Mạn, Tư Dao và Thường Uyển thân nhau như chị em, ba bộ váy đen, cầm ô đứng sát vai nhau trước mộ Viên Thuyên, cúi đầu mặc niệm, mỗi người một nỗi niềm riêng nhưng không ra khỏi ý nghĩ chung: những lời của người ấy nói là thật hay sao? Cần có bao nhiêu cái “bất ngờ” và “lỡ chẳng may” nữa mới chứng minh được lời nguyền ấy là chính xác?

Gió chợt thổi mạnh, mưa quất vào mặt, tái tê. Tư Dao ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên nét mặt hết sức rầu rĩ đứng cạnh bố mẹ Viên Thuyên.

Phải! Nếu ba người chúng ta không thoát khỏi số phận như Kiều Kiều và Viên Thuyên, thì anh ta cũng khó mà tránh khỏi vì cả bọn đã cùng trải qua cái đêm kinh hãi ấy.

Quần áo anh ta ướt sũng nước mưa, rõ ràng là đã đứng bên mộ khá lâu. Đó là Lưu Dục Chu – người yêu say đắm và chồng chưa cưới của Viên Thuyên. Lúc nãy không thấy anh ta xuất hiện ở phòng tang lễ, chắc anh ta đã ra đây khóc thương Viên Thuyên, bất chấp gió táp mưa sa. Dục Chu là đồng nghiệp của Viên Thuyên ở Sở tài chính kế toán, Tư Dao đã gặp anh ta mấy lần. Anh ta luôn ăn vận rất chỉnh tề, phong thái tự nhiên khoáng đạt, vậy mà hôm nay nom ủ rũ suy sụp, đủ biết tình cảm của anh ta với Viên Thuyên vô cùng sâu nặng, nhớ thương da diết nhường nào.

Tư Dao rất xúc động, đến bên Dục Chu khẽ nói: “Anh Chu, tang lễ đã hoàn tất, người ở công ty đến viếng rất đông, đã ra về cả rồi, anh đừng quá đau buồn, nên theo họ về; rồi đi ăn trưa nữa, cho bình tâm lại”.

Dục Chu thở dài, cổ cứng đơ, khó nhọc quay đầu lại, giọng khản đặc: “Lúc này, tôi rất muốn đứng đây yên tĩnh một mình. Sự an ủi của mọi người đương nhiên là liều thuốc tốt xoa dịu nỗi đau, nhưng phải dùng đúng lúc mới có hiệu quả được”.

Tư Dao suy ngẫm câu nói của Dục Chu, cảm thấy cũng có lý nên không nói gì nữa, lặng lẽ đứng bên anh thêm một lúc. Dục Chu bất chợt hỏi: “Liệu có phải lời người ấy nói là thật hay không?”

“Anh mà cũng tin à” Tư Dao đã rất sợ câu hỏi này.

“Tin gì đâu! Anh chỉ muốn khuyên các em đừng nghĩ ngợi vẩn vơ”.

Tư Dao cảm động, nói “anh hãy giữ sức khoẻ” rồi quay người đi, lại nghe Dục Chu nói: “Cảm ơn em đã đến tiễn đưa Viên Thuyên. Một ngày trước khi xảy ra chuyệ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người ta nói “Giàu vì bạn, sang vì vợ” còn tôi thì chỉ thấy ngày càng nghèo hèn bởi cô vợ xinh đẹp của mình

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

Con dâu ngất lịm khi nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ mình đã vứt

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được, chứ giấu sao nổi anh” (P1)

Em sẽ xóa tên anh