Đọc truyện ma- Đau thương đến chết - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Đau thương đến chết (xem 1013)

Đọc truyện ma- Đau thương đến chết

sẽ không còn quấy nhiễu mình nhưng cô đã nhầm. Cặp mắt đó còn ngoan cố theo dõi cô hơn cả khi trước. Thậm chí đó còn là cặp mắt cô đã từng nhìn thấy, tràn đầy oán hận và cháy bỏng mong muốn báo thù.

Lồng sắt ngăn cản nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng lại ngăn cản lối mình thoát ra. Mình đang chạy trốn cái gì? Sự khủng hoảng trong lòng? Nỗi sợ hãi về tương lai? Sợ hãi vì “Đau thương đến chết”? Chứng sợ hãi không gian khép kín, mày đến rất đúng lúc.

Cuối cùng cô cũng mơ màng thiếp đi, một giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, dường như cô lại bị nén chặt trong một không gian chật hẹp, tất cả xung quanh đều là những thứ cứng ngắc, lạnh như băng, tuyệt đối không phải là căn phòng được trang trí cẩn thận của cô. Hình như cô bị gông cùm, không thể cựa quậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn tất cả xung quanh vụt biến đổi từng phút. Bốn bức tường lạnh giá bỗng trở nên nóng hừng hực, cô cảm thấy từng cơn nóng ập đến, ánh lửa nhảy múa trong mắt. Cô gào lên kêu cứu nhưng không ai trả lời.

Cô cố gắng thoát ra khỏi gông cùm ấy đi ra cửa, muốn đẩy cửa xông ra khỏi biển lửa nhưng lửa ập vào từ bên ngoài, cánh cửa giống như đáy nồi đặt trên lửa bỏng, không chạm vào được, huống chi cửa đã bị khóa trái.

Hơi nóng hầm hập khiến toàn thân cô ướt đẫm.

Tư Dao giật mình tỉnh dây mồ hôi nhễ nhại. Cô không thể ngủ tiếp được bèn khoác áo ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Một cơn gió lùa vào. Cảm giác sợ hãi vì bị đè nén bởi không gian khép kín cũng vơi đi đôi chút.

Bên ngoài tuyết tan và mưa rơi tí tách, luồng đèn đường phía xa xa chiếu rõ muôn vàn hạt mưa đang rơi.

Và một cái bóng màu trắng xuất hiện.

Một cô gái mảnh dẻ mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai. Nếu là hai tháng trước, Tư Dao sẽ sợ hãi kêu lên “Kiều Kiều.” Nhưng cô biết không phải Kiều Kiều, cái bóng này rất quen.

Lịch Thu!

Thế này là thế nào? Tại sao trong đêm đông giá rét thế này mà cô ta mặc một chiếc váy dài mong manh… có lẽ là váy ngủ, rồi chạy trong mưa? Cô ấy đang trốn tránh cái gì? Tìm kiếm cái gì?

Cái bóng cô gái mặc váy trắng lặng lẽ biến mất, Tư Dao lập tức đẩy cửa đi ra, đến trước cửa phòng Lịch Thu.

Cửa phòng Lịch Thu dang mở.

Tư Dao đứng ngoài khẽ gọi “Chị Thu”, không có tiếng đáp lại.

Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào trong. Chiếc đèn áp tường trong phòng được chỉnh đến mức tối nhất, quả nhiên Lịch Thu không ở trên giường. Tư Dao ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn, 12 giờ 25 phút, nửa đêm.

Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, bất chợt nhìn thấy một tập album ảnh đang mở ra trên giường Lịch Thu. Cô nảy ra một ý, bèn đi đến đó. Một bức ảnh quen thuộc đập vào mắt cô.

Bức ảnh chụp năm người đứng trước cầu Bộ Nhai, chính là bức ảnh được cất trong hộp đựng phim giấu trong bụng con sóc ở rừng thông.

Vậy thì, cô thiếu nữ trong bức ảnh chính xác là Lịch Thu.

Cô ta liên quan gì đến Tân Thường Cốc và cả lời nguyền “Đau thương đến chết”? Tại sao từ trước tới nay không nghe thấy cô ta nói tới việc này? Cô ta đang che giấu điều gì?

Dù cảm thấy không thỏa đáng nhưng Tư Dao vẫn muốn lật giở quyển album ra xem, hy vọng có thể tìm thấy nhiều đầu mối hơn. Lúc này, từ tầng dưới đột ngột vang lên tiếng mở đóng cửa khe khẽ.

Chắc chắn là Lịch Thu đã về.

Làm thế nào bây giờ? Nếu quả thực Lịch Thu có vấn đề thì mình hoàn toàn không nên đánh động vội.

Cô nhón chân ra khỏi phòng Lịch Thu, chui tọt vào phòng mình, nhẹ nhàng khép cửa, chỉ để lại một khe nhỏ để nhìn ra ngoài.

Hành lang gần như tối om, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong phòng Lịch Thu lọt ra. Tư Dao cố căng mắt nhìn, thấy một bóng người màu trắng từ từ đi lên cầu thang, không một tiếng động. Dáng người ấy đúng là Lịch Thu, chính là bóng người cô vừa thấy bên ngoài cửa sổ, cô gái mặc váy trắng chạy trong tuyết lả tả, cô gái mặc váy trắng chạy qua tủ kính trưng bày của cửa hiệu Đông Đằng trên phố.

Lịch Thu “không ăn thức ăn của trần gian”, lẽ nào thực sự là người đứng ngoài trần thế?

Cô bất chợt nhớ đến dáng ngồi cô độc của Lịch Thu trong bóng tối, nhớ đến cuộc trò chuyện cách đây không lâu của hai người, Lịch Thu từng nói, mấy ngày nay gió mưa khiếp quá ngủ không ngon giấc 2.

Chạy trong đêm mưa lạnh giá, đương nhiên là ngủ không ngon.

Cô nhớ đến đôi chân trần của người con gái mình thấy đêm qua mà giật mình. Cô nhẹ nhàng mở cửa đi xuống tầng dưới, khẽ mở cửa chính, bật đèn lên.

Dù đã lường trước nhưng tim cô vẫn thắt lại.

Trên mặt phiến đá ngoài thềm rành rành có hai vết chân ướt, vết ngón chân cho thấy rất rõ – quả nhiên là Lịch Thu chân không đi trong tuyết!

Tư Dao thẫn thờ quay về phòng mình, đờ đẫn nằm xuống. Tất cả những việc này đều nằm ngoài khả năng lý giải của cô.

Có lẽ, đó chỉ là những cảnh trong một giấc mơ, giấc mơ không bao giờ hiểu nổi. Chương 8

NỖI SỢ HÃI BỊ KHÉP KÍN

E là cả Giang Kinh này chỉ mình anh ấy có thể đoán được giấc mộng của mình”. Trên ghế ở phòng chờ, Tư Dao bồn chồn nhìn về cánh cửa phòng khám của Du Thư Lượng. Nhận thấy bên cô là một sự im lặng nặng nề, cô bèn quay sang Thường Uyển: “Cảm ơn Thường Uyển đã dành thời gian đưa mình đi khám”.

Thường Uyển rốt cuộc không nén nổi, nói: “Mình biết mục đích của Dao Dao khi cậu bảo mình đưa cậu đi…Thực ra cậu không cần ai đưa đi, mà là cậu muốn tỏ ra tín nhiệm mình, dù đã trải qua những chuyện đó nhưng cậu vẫn coi mình là bạn thân. Nhưng như thế này lại càng khiến mình nghĩ ngợi, căm ghét bản thân mình sao lại hồ đồ đến thế?”

Thường Uyển đã từng bị Lâm Mang lợi dụng, bỏ thuốc ngủ cho Tư Dao uống, suýt nữa thì cả hai người cùng bị Lâm Mang sát hại.

“Uyển Nhi ngố ạ, cậu đừng nghĩ thế. Toàn bộ câu chuyện, thật sự là do cậu rơi vào bẫy của Lâm Mang. Anh ta muốn làm cho hai đứa mình nghi kỵ lẫn nhau, ngày càng không tin nhau, làm cho mình mất đi tất cả bạn bè. Chúng ta không thể nào tiếp tục lún sâu vào cái sai như thế.” Nghĩ đến cái chết thảm bất ngờ của Lâm Mang, từ nơi sâu thẳm yếu mềm nhất trong lòng Tư Dao lại run lên khe khẽ, không hiểu sao cô vẫn thầm cảm thấy đau đớn.

“Rốt cuộc anh ta chết như thế nào? Có thuộc về trách nhiệm của cảnh sát không?”

“Cái chết của anh ta cũng là một sự cố bất ngờ như cái chết của mấy người kia, không thể trách ai được.”

“Đau thương đến chết?”

“Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn thì phải? Nói là “đau thương đến chết”, nhưng ứng nghiệm với lời nguyền chết chóc ấy lại là những sự cố bất ngờ.”

“Mình nghĩ lúc anh ta chết chắc phải rất đau xót. Thực ra anh ta đối với cậu… thôi, không nói nữa, sợ cậu lại giận mình.”

“Mình biết… anh ta… nếu anh ta có thể đi gặp bác sỹ để xin trợ giúp như mình, thì có lẽ sẽ không đến nỗi như vậy.”

“Có lẽ thế, nhưng bây giờ, chỉ còn lại mình và cậu, hễ nghĩ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi chút bình yên đến bạn đêm nay

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full

Thanh xuân của em, gọi tắt là anh

Em sẽ chịu đau khổ một mình

Truyện Em Gái Của Trời Full