Đọc truyện ma - Con Ma Thiếu Kinh Nghiệm - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Con Ma Thiếu Kinh Nghiệm - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm (xem 202)

Đọc truyện ma - Con Ma Thiếu Kinh Nghiệm - coloawap.net - đọc truyện ma lúc nửa đêm

cuộc rong chơi hồi hộp. Hắn tin ngay đây chỉ là cuộc rong chơi mạo hiểm một chút. Thế là hắn lại thất bại thêm một lần nữa. Hắn tự cho mình là đã thất bại hoàn toàn.Hắn nói, và tôi tin là thực, suốt lúc sinh thời, hắn chẳng làm việc gì được suôn sẻ, mà không gây rắc rối; và bây giờ, trong cõi u minh bất tận hắn cũng sẽ chẳng làm được gì. Nếu có những ma khác thông cảm giúp đỡ, may ra… Hắn ngừng ở đó và nhìn tôi chằm chằm. Tôi rất ngạc nhiên khi hắn nhận xét rằng chưa ai cho hắn một chút thương cảm như tôi đang làm với hắn. Tôi hiểu ngay hắn muốn gì và quyết định tống cổ hắn đi ngay. Các anh biết đấy, làm như vậy thật tàn nhẫn, nhưng là NGƯỜI BẠN THÂN THIẾT DUY NHẤT, người được tín nhiệm của một hồn ma yếu hèn, một người trần mắt thịt như tôi không thể chịu đựng được. Tôi đứng bật dậy:“Anh không thấy anh đã suy nghĩ quá nhiều về việc này hay sao? Việc anh phải làm là thoát khỏi cảnh này ngay, thoát ngay”.- Lấy lại bình tĩnh, thu mọi can đảm. “Thoát!” Hắn nói: “Tôi – không thể.”- Tôi nói mạnh: “Anh phải cố xem”- Và hắn đã cố làm được.Sanderson thẫn thờ thốt lên:- Cố! Bằng cách nào?- Múa tay.- Múa tay là sao?Một loạt những cử chỉ, điệu bộ phức tạp và khoa tay. Đó là cách thức hắn đến và hắn cũng phải đi ra bằng cách đó. Trời ơi, tôi gặp chuyện thật rắc rối!Tôi hỏi:- Nhưng làm sao một loạt điệu bộ múa tay mà…Clayton quay sang tôi và nhấn mạnh vài chữ khi nói:- Ôi, anh bạn, cái gì bạn cũng đòi hỏi rõ ràng. Tôi không biết hắn biến theo cơ chế nào. Tôi chỉ biết người ta làm vậy, hắn đã làm như vậy. Sau một khoảnh khắc dễ sợ, hắn đã múa đúng và đột nhiên biến đi.Sanderson nói chậm rãi:- Anh có quan sát kỹ những điệu múa không?- Có. – Clayton nói rồi cố nhớ. – Rất kỳ lạ. Chúng tôi ở đó, tôi và con ma mong manh sương khói, ở trong căn phòng yên tĩnh đó, trong cái hội quán vắng khách, tĩnh lặng này, vào một đêm thứ Sáu ở cái tỉnh lẻ bình lặng này. Không một tiếng động trừ giọng nói của chúng tôi và tiếng phều phào khi hắn chao lượn. Chỉ có một cây đèn cầy cạnh cửa phòng và một cây trên bàn trang điểm, lâu lâu một trong hai cây lại phụt lên thành một ngọn lửa dài. Rồi chuyện kỳ diệu xảy ra. Hắn nói “tôi không thể, tôi không bao giờ…” Thình lình hắn ngồi thụp xuống cái ghế đẩu ở cuối giường, bắt đầu khóc nức nở. Trời ơi! hắn nhõng nhẽo khó chịu quá!“Anh phải bình tĩnh, thu hết mọi can đảm,” tôi nói rồi vỗ lưng hắn để khuyến khích, và cái bàn tay chết tiệt của tôi xuyên thấu vào người hắn. Các anh biết, vào lúc đó, tôi hầu như không còn hung hăng kịch cảm như lúc ở đầu cầu thang. Tôi cảm thấy sự kỳ diệu thật đầy đủ. Tôi còn nhớ tôi kéo tay ra khỏi người hắn mà rùng mình. Tôi bước sang bàn trang điểm và bảo hắn: “cố bình tĩnh và biến”. Để khuyến khích và giúp đỡ hắn, tôi cũng múa may đôi tay.Sanderson thốt lên:- Sao, anh cũng khoa tay như hắn?- Vâng, các điệu bộ.Tôi xen vào:- Nhưng… – rồi im bặt vì một ý thoáng qua đầu tôi rồi tôi quên khuấy mất.- Chuyện ngộ đấy. – Sanderson thọc ngón tay vào nỏ tẩu, nhịp nhịp – Anh muốn nói là con ma của anh chịu thua?- Hắn cố tình làm như thể lỡ dịp vượt qua các rào cản vô hình rối tinh đó chứ gì?Wish phản bác:- Không, hắn không làm vậy. Hắn không thể biến đi được. Hoặc chính anh cũng phải có mặt ở đó mới phán đoán được.Tôi chụp lấy cơ hội vì cái ý thoáng qua đầu tôi đã được diễn tả bằng lời:- Chính thế đấy.Clayton đang nhìn đăm chiêu vào đống lửa, xác nhận:- Chuyện đúng là vậy.Căn phòng chìm vào im lặng một lúc.Sanderson lên tiếng:- Và cuối cùng hắn đã biến đi được?- Sau cùng hắn đã biến được. Tôi đã phải thúc giục hắn kiên trì và hắn biến khá thình lình. Hắn thất vọng. Chúng tôi gây gổ. Rồi hắn bất chợt đứng dậy và yêu cầu tôi múa may lại từ đầu để hắn nhìn. Hắn nói: “Tôi tin là nếu được coi lại tôi sẽ nhận ra chỗ sai sót của tôi ngay.” Hắn nhận ra ngay vì hắn nói: “Tôi biết rồi.” Tôi hỏi hắn biết cái gì, hắn chỉ nhắc lại tôi biết rồi. Ngay sau đó hắn nói cuống cuồng: “Tôi không thể biến được nếu ông cứ nhìn tôi. Thật sự tôi không làm được. Từ trước tới nay, tôi không làm được việc cũng vì người ta cứ nhìn tôi. Tôi luôn bồn chồn mất tự chủ, đến độ ông nhìn tôi là tôi không lập trung được.” Thế là chúng tôi lại tranh luận một hồi. Dĩ nhiên là tôi muốn nhìn xem hẳn biến, nhưng hắn vẫn ngang nghạnh như một con lừa. Hắn làm tôi mệt nhoài. “Thôi được, tôi không nhìn anh nữa.” Tôi quay về phía chiếc gương trên tủ ở cạnh giường.Hắn bắt đầu ngay điệu bộ và múa tay. Tôi nhìn vào tấm gương soi xem hắn có vấp váp chỗ nào không. Cánh tay quay tròn và bàn tay, như thế này, thế này, và thật nhanh tiến đến điệu múa cuối cùng, giang hai cánh tay ra, đứng thẳng thế này. Các bạn biết không, hắn đứng vào rồi hắn không đứng, hắn không đứng đó, hắn không còn ở đó nữa! Tôi xoay người khỏi tấm gương để nhìn hắn. Chỗ hắn đứng chẳng còn gì. Tôi chỉ còn một mình cùng ngọn đèn cầy leo lét và cái đầu quay cuồng choáng váng. Cái gì đã xảy ra? Có cái gì xảy ra không? Hay chỉ là tôi mơ…?Và rồi như một tiếng chấm dứt hẳn chuyện đó, chiếc đồng hồ trên đầu cầu thang gõ một giờ, thế đấy, boong! Thế rồi tôi vừa nghiêm khắc vừa nhân từ như một thẩm phán, tất cả những champagne và whisky tôi nốc buổi tối đã tan loãng làm đầu óc tôi thanh thản. Cái cảm giác kỳ diệu, thứ kỳ diệu choáng ngợp không thể hiểu được trời ạ!Clayton nhìn cái tàn xì gà một lúc rồi nói:- Chuyện xảy ra chỉ có vậy.Evans gợi thêm:- Sau đó anh đi ngủ à?- Còn gì làm ở đó nữa đâu mà không đi ngủ?Tôi nhìn vào mắt Wish. Chúng tôi muốn pha trò câu chuyện này, nhưng có một cái gì đó, có lẽ ở trong giọng nói và thái độ của Clayton không cho phép chúng tôi giễu cợt.Sanderson gợi thêm:- Còn những điệu bộ múa may anh có nhớ không?- Tôi tin là bây giờ tôi múa lại được.- Vậy sao? – Sanderson nói rồi mở con dao nhíp nạo sái thuốc trong nõ điếu ra – Sao anh không thử múa xem? – Tiếng anh đóng lưỡi dao cái “rắc”…- Tôi sẽ múa đây.Evans khích thêm:- Múa cũng không biến được đâu.Tôi có ý kiến:- Nếu nó linh nghiệm thì…Wish duỗi chân ra như thể cản Clayton đừng múa:- Tốt hơn là đừng múa.Sanderson trấn an:- Anh ấy có múa đúng được đâu mà sợ. – Vì mãi chuyện anh nhồi thuốc quá đầy vào cối.Wish không đổi ý:- Đúng hay không cũng thế thôi, đừng múa là hơn.Chúng tôi tranh luận với Wish, anh nói rằng múa lại những điệu bộ đó có khác chi nhạo báng một chuyện nghiêm túc. Tôi nói:- Nhưng anh cũng có tin đâu.Wish liếc nhìn Clayton đang trầm ngâm nhìn ngọn lửa, cân nhắc điều gì đó trong đầu rồi mới nói: “Tôi tin chứ, tin hơn một nửa. Thế cũng là tin rồi.Tôi nói:- Anh Clayton này, anh không bịa chuyện gạt chúng tôi, các chi tiết đều có lý. Nhưng còn chuyện biến đi. Chỉ ngẫu nhiên mà có tính thuyết phục thôi. Có phải chuyện đầu voi đầu chuột không?Anh đứng phắt dậy, ra đứng giữa thảm, đối mặt với tôi. Anh nhìn vị trí chân anh, nghĩ ngợi một lúc rồi dán mắt vào bờ tường đối diện suốt thời gian còn lại, với vẻ mặt chăm chú căng thẳng. Anh từ từ đưa hai tay lên ngang mày và bắt đầu…Vì Sanderson là một hội viên Hội Tam Điểm, thuộc Lan the Four Kings, đã miệt mài chuyên nghiên cứu và làm sáng tỏ các bí ẩn của hội Tam Điểm trong quá khứ và hiện tại. Sand

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”

Truyện Tiểu Thư Đáng Yêu

Đêm nào chồng cũng mộng du, sợ anh bị ma nhập tôi đi theo

Chiếc áo lót dưới gầm giường và lời thừa nhận của vợ sau 7 năm chung sống

Mộng dục