sợ sệt. Ông vui vẻ nói: - Cứ an tâm, chúng ta tạm ngủ trong bếp tối nay. Ngủ ở đây có lò nấu bếp ấm hơn và ta chẳng còn phải khó chịu về tiếng cào mổ dễ sợ của bọn chim ở cửa sổ. Ông bảo các con giúp sắp xếp lại đồ đạc trong bếp. Để phòng hờ trước ông xoay chiếc tủ đứng chắn ngay cửa sổ. Ông nghĩ giờ đây gia đình ông khá an toàn, khá gọn và chắc. Gia đình ông có thể qua khỏi trận hiểm họa chim này. Mình chỉ còn lo vấn đề thực phẩm thôi, thực phẩm và than là tối cần. Về lượng thực, mình chỉ còn cầm cự được hai, ba ngày nữa là nhiều, không hơn. Đến lúc đó thì… Nghĩ xa hơn lúc đó cũng chẳng ích gì. Và có thể Chính phủ có chỉ thị, hướng dẫn nào đó trên đài. Nhưng tiếu ngạo là trong hoàn cảnh có nhiều vấn đề rối bời này, đài lại chỉ phát nhạc khiêu vũ. Ông biết rõ lý do, vì các chương trình thường lệ, vẫn bị cúp ở vào những tình hình đặc biệt. Vào lúc sáu giờ chiều, đĩa nhạc khiêu vũ ngưng. Họ phát đài hiệu và báo giờ. Ngưng mất một lúc rồi phát ngôn viên lên tiếng. Giọng rất nghiêm trang, khẩn trương, không còn vẻ diễu như buổi trưa. “Đây là đài tiếng nói London. Tình trạng khẩn trương toàn quốc đã được ban hành lúc bốn giờ chiều nay. Các biện pháp đặc biệt đã đang tiến hành để bảo vệ sinh mạng và tài sản của nhân dân. Tuy nhiên, quốc dân cũng nên hiểu rằng các biện pháp này không chắc có đem lại hiệu quả hay không, vì bản chất đặc biệt của tai họa này không lường trước được và từ trước tới nay chưa từng gặp. Các chủ gia đình phải thận trọng tìm ra cách tăng cường an toàn nhà mình. Nhiều người ở chung với nhau, như trong nhà trọ hay khách sạn, phải sát cánh với nhau, cố gắng ngăn cản lũ chim tràn vào nhà. Tuyệt đối, tối nay không ai được ra khỏi nhà. Bọn chim nhìn thấy ai là tấn công ngay, ở cấp những đàn lớn. Chúng đã tấn công các tòa nhà, nhưng vì người ta đã có biện pháp phòng ngừa trước nên lũ chim không vào được. Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi đồng bào giữ bình tĩnh. Vì tính chất đặc biệt của thảm họa độc đáo này, sẽ không có chương trình nào được phát trên bất cứ đài nào trên toàn quốc cho đến bảy giờ sáng mai. Bài quốc ca được trỗi lên rồi tắt đài, chẳng có tí gì nữa. Nat tắt máy rồi nhìn vợ. Bà ấy cũng đang ngỡ ngàng, bâng khuâng nhìn ông chờ đợi. Nat đề nghị: - Em làm một món gì đó ngon vào. Món chiên phết pho mát được không? Món nào mà cả nhà đều thích ấy. Ông gục gặc đầu, nháy mắt với vợ, mong xóa tan những nét lo lắng, sợ muốn chết trên mặt bà ấy. Nat giúp vợ làm bữa tối, huýt sáo hay hát luôn miệng. Ông cố tạo những tiếng động, càng nhiều càng tốt vì ông nhận thấy tiếng cào, tiếng mổ của bọn chim giảm hẳn so với lúc đầu. Ông leo nhanh lên lầu, đến nghe ngóng ở các cửa sổ trên phòng ngủ. Ông không còn nghe tiếng xào xạc của bọn chim tranh nhau chỗ đậu trên nóc nhà nữa. Nat nghĩ có lẽ bọn chim biết suy luận. Chúng thấy rằng khó mà phá vỡ được đá lợp mái, nên chúng kéo nhau đi phá ở những chỗ khác. Bữa tối diễn ra suôn sẻ, nhưng lúc dọn chén bát đi, họ nghe thấy rõ ràng, tuy ở xa tiếng vo ve động cơ quen thuộc. Vợ ông nhìn ông, mặt mày sáng rỡ. - Máy bay. Họ cho máy bay lên diệt bọn chim. Chắc là máy bay diệt chúng được. Tiếng đại bác, phải tiếng súng lớn không? Ông có nghe thấy không?” Có thể là tiếng pháo lớn, xa tít ngoài khơi, nhưng Nat không dám quả quyết. Đại pháo của hạm đội hải quân có thể diệt được bọn hải âu ở ngoài biển, nhưng bây giờ lũ hải âu đang ở trong đất liền mà. Đại bác không thể nã vào bờ vì có nhiều dân cư. - Đỡ quá! Nghe tiếng máy bay cũng an tâm phần nào phải không anh? Bị lây cái hứng khởi của mẹ. Jill và Johnny nhảy lên tưng tưng. - Máy bay sẽ diệt hết bọn chim. Ngay lúc đó họ nghe thấy tiếng máy bay đâm sầm xuống đất cách khoảng hai, ba cây số. Tiếp theo đó là tiếng máy bay rớt thứ hai rồi thứ ba. Tiếng vo ve động cơ tắc dần, biến mất về phía biển. - Những tiếng đó là gì vậy anh? – Bà Nat hỏi chồng. - Anh không biết. Nat không muốn cho vợ biết đó là những tiếng máy bay rơi. Nat biết chắc như vậy. Ông biết rằng Chính phủ đánh liều gửi lực lượng không thám lên. Nhưng lẽ ra các giới chức có thẩm quyền phải biết rằng đánh bạc cầu may kiểu đó chỉ là tự sát. Máy bay thì làm sao đối phó được với lũ chim nhào vô cánh quạt, lao thẳng vào thân máy bay, để rồi cuối cùng chính máy bay cũng lao xuống đất không thể tránh khỏi. Con Jill hỏi: - Máy bay đâu hết rồi bố? - Về căn cứ rồi con à. Thôi, đi chuẩn bị giường chiếu đi, đến giờ đi ngủ rồi.” Không còn tiếng động cơ máy bay, tiếng pháo của hải quân cũng ngưng. Nat tự nghĩ chuyện Chính phủ làm chỉ phí công và uổng mạng. Quân đội có hơi ngạt mà. Tại sao không thử xịt hơi ngạt vào bọn chim. Ờ, mà Chính phủ có dùng hơi ngạt thì phải thông báo cho dân chúng biết trước chứ. Còn điều này nữa, phải huy động những bộ óc kỳ khôi nhất đêm nay. Ở các phòng ngủ trên lầu hoàn toàn yên tĩnh, không còn những tiếng cào, tiếng mổ ở cửa sổ. Tạm thời có một khoảng đình chiến. Mặc dù gió vẫn chưa dịu, ông còn nghe tiếng gió hù hù trong ống khói, và tiếng sóng vỗ ì ầm vào bờ đá. Rồi thình lình Nat nhớ lại thủy triều. Có lẽ giờ này thủy triều đang lên. Hưu chiến là do thủy triều. Lũ chim cũng có những tập tính, tôn trọng một số qui luật, các qui luật này dính dáng đến thủy triều và gió đông. Ông liếc đồng hồ, gần tám giờ rồi. Có lẽ một giờ trước đây thủy triều đã lên cao nhất nên lũ chim tạm nghỉ. Lũ chim tấn công vào lúc triều dâng. Ông tính toán giờ giấc của tình trạng thủy triều trong đầu. Chúng còn nghỉ khoảng sáu giờ nữa. Khi triều đổi dòng, khoảng một giờ 20 phút sáng, chúng có thể trở lại tấn công. Ông gọi vợ nho nhỏ và thì thầm với bà là ông muốn sang nhà ông chủ trại xem bên đó ra sao và xem đường điện thoại còn hoạt động tốt không. Nếu còn tốt, ông có thể hỏi tin tức ở tổng đài. Bà ấy nói ngay: - Anh không được đi. Để mình em ở nhà với lũ trẻ em không chịu được. - Ừ, tôi không đi. Tôi đợi đến mai vậy. Lúc đó ta nghe tin tức từ radio luôn, lúc bảy giờ sáng. Nhưng lúc triều xuống vào buổi sáng, thế nào anh cũng sang bên đó. Họ có thể cho ta ít bánh mì và khoai tây. Thế rồi đầu óc Nat bận rộn trù tính kế hoạch khẩn cấp. Bên đó có thể không có sữa bò vì lũ bò chắc phải đứng cả ngày ở cổng. Mọi người bên đó chắc cũng tự giam mình trong một phòng, cửa sổ bị bít ván, cửa ra vào bị tủ chẹn như ở đây. Có lẽ thế đấy, nếu họ có bỏ chút thời giờ để phòng vệ. Ông rón rén, nhẹ nhàng mở cửa sau nhìn ra ngoài. Trời tối đen như mực. Gió từng cơn mạnh hơn bao giờ hết, lạnh thấu xương, từ hướng biển thổi tới. Ông đổi chân, ông nhằm lên các xác chim. Coi kỹ, sát các bậc cửa là các đống xác chim. Đây là lũ chim cảm tử, lao thẳng xuống tấn công, con nào cũng gãy cổ. Nhìn kỹ, đâu đâu ông cũng thấy chim chết. Những con sống thì đã bay ra phía biển. Lũ hải âu có lẽ lúc này đang cưỡi sóng, hệt như chúng đã làm trước chính ngọ. Phía xa xa, trên một ngọn đồi có cái gì đang chạy. Một chiếc máy bay rơi, cháy ở đâu đó, rồi gió thổi tàn lửa vào một cây cỏ khô. Nhìn những xác chim, Nat nảy ra ý kiến, nếu xếp xác chim cái nọ chồng lên cái kia trên bậu cửa sổ có thể tăng cường bảo vệ cửa sổ trong những đợt tấn công s