Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1 - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1 (xem 1777)

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1

phía không có tiếng động. ” Chắc là đứt cầu dao , cái bệnh viện nát này, không có điện thì ngày đêm đều như nhau!” Lộ Hà oán giận. Tôn Chính cầm điện thoại bấm loạn vài cái không thấy phản ứng, cậu thử khởi động lại máy cũng vẫn vậy. Cám giác bất ổn xâm chiếm. Cậu thử bấm một dãy số, đưa lên tai nghe, không có bất kì âm thanh nào. Đợi lúc lâu, bỗng nghe rè rè vài tiếng, xem ra không chỉ bệnh viện mà cả sóng di động cũng ảnh hưởng. Tôn Chính nổi giận, đang muốn quăng điện thoại thì bị Lộ Hà đè lại:“Xem, nội khoa cũng không có điện .” XXX, đã sớm biết nơi này chẳng có gì tốt lành. Tôn Chính nghĩ. “Ha ha, tối thế này làm người ta hay nghĩ đến một chuyện !” Lộ Hà lại có vẻ hưng trí ngẩng cao, giống như mảng tối tăm này không ảnh hưởng gì tới hắn. Tôn Chính quay đầu nhìn hắn. “Nghe nói bệnh viện này có cấu tạo rất đặc biệt, có một gian phòng chỉ thấy khi ở lầu ba!” Lộ Hà lại thao thao bất tuyệt. Nói bậy bạ là giỏi!! Tôn Chính lại muốn bạo phát. “Tôi đi kiểm tra công tắc nguồn, lâu vậy mà không có gì xảy ra, mọi người cũng không biết đi đâu hết rồi!” Tôn Chính để ý xung quanh không thấy ai, đành phải bước về phía thang máy. Nếu cậu nhớ không lầm, ở chỗ rẽ tầng chệch gần thang máy có một hộp cầu dao. Tôn Chính vừa mới đi đến thang máy, đang muốn quẹo vào, lại bị Lộ Hà gọi lại. “Khoan, chờ đã! Tôi nói cậu chẳng lẽ chưa từng nghe qua sao?” “Cái gì?!” Tôn Chính không kiên nhẫn đáp. “Quỷ nha — ở những gọc quẹo, thông thường quỷ không biết quẹo hướng nào nên chỉ ngồi đỏ tụ tập thành đàn.” Lộ Hà dùng âm thanh thực hùng hồn nói “Cho nên lúc này cậu tốt nhất tránh xa chỗ có góc quẹo đó đi.” Tôn Chính run rẩy, tôi thực muốn biết anh định làm gì, khi không lại kể mấy chuyện này. Lộ Hà tựa hồ không để ý đến cậu, thích thú chạy sang chỗ khác. Tôn Chính thở dài đi theo, lại nghe “Ai nha” một tiếng, không khỏi hoảng sợ, nghi hoặc nhìn lên thấy Lộ Hà đang bất động đứng trước cánh cửa thủy tinh màu lam nhạt hét. “Một người cũng không có ! Chính! Một người cũng không có !” Lộ Hà kêu to lên, hai tay càng không ngừng lau trán. “Làm sao như vậy được, vừa rồi rõ ràng có nha sĩ và…” Tôn Chính cau mày nhìn vào trong, ánh sáng ảm đạm căn bản không đủ để soi rọi mọi vật, cảnh quang cứ lờ mờ “Còn có, anh không được gọi tôi là ‘Chính’ –” Vừa dứt lời, lòng cậu rất khó chịu. Quay đầu lại, có gì đó không thích hợp. Tôn Chính lác đầu mạnh một cái, cái gương đối diện thang máy đã biến mất! Gương đối diện thang máy biến mất. “Chính, cậu mau tới đây nhìn đi, đừng đứng ở cái góc đó nữa, coi như tôi xin cậu nhanh tới đây đi !” Lộ Hà mất kiên nhẫn. Tôn Chính im lặng bước đi, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ trỗng trên tường, tự động đi đến bên người Lộ Hà, tầm nhìn vẫn không li khai bức tường láng không một vết lõm kia. Giờ phút này, trong lòng cậu thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi. Gương, biến đâu mất rồi? Cậu lia mắt về căn phòng nha khoa kia. Dụng cụ hoàn toàn không hư tổn, được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, những vật được xuất sứ từ Macau, Đài Loan vẫn còn mới toanh. Một người cũng không có! Từ sau khi mất điện, bọn họ chưa hề phát ra tiếng động nào cả. Bệnh viện yên tĩnh đến đáng sợ. “Chính, mau! Chúng ta tới chỗ của viện trưởng ngay tầng năm, nơi đó an toàn nhất!” Lộ Hà vừa kéo Tôn Chính chạy vừa nói. Tôn Chính sau khi bình tĩnh lại đã thấy mình đứng trước tầng năm. Nhưng là — nếu lỗ tai cậu không có vấn đề gì , hình như – Cậu vừa nghe tiếng chuông thang máy “Đinh” một tiếng.

Chương 2: Giờ Thứ Hai : Văn Phòng Viện Trưởng Tầng Năm Người đâu hết rồi ? Gương ở nơi nào ? Bệnh viện xảy ra chuyện gì? Vì sao nơi này có vẻ đáng sợ như vậy ? Làn khí u ám lạnh lẽo bao trùm cả tầng năm quái dị này. “Nghe này , tôi đếm một hai ba , chúng ta liền nhắm mắt chạy về hướng thang máy kia , đến văn phòng của viện trưởng .” Lộ Hà nhẹ giọng nói với Tô Chính . “Vậy đối diện thang máy đó có cái gương nào hay không ?” Lộ Hà mạnh quay đầu quan sát cậu, giống như muốn nhìn thấu gì đó , lúc sau mới lạnh lùng nói:“ Đối diện thang máy này từ trước đến nay không có cái gương nào cả .” Nói bậy! Tôn Chính nghĩ thầm , vậy cái gương ở tầng sáu là gì chứ ? Gương ở tầng sáu….. Chẳng lẽ từ đầu là mình nhìn lầm ? “Đi thôi!” Lộ Hà vỗ vai Tôn Chính ,“Tôi bắt đầu đếm nhé .” “Một , hai , ba –” Hai người đồng thời chạy đi, chạy tới đâu là kéo theo một luồn âm phong ( khí âm lãnh). Đúng vậy , chính là chỗ này! Tôn Chính tự nhủ , mở mắt. Bọn họ đã đến thang máy . Tôn Chính tới gần cửa thang máy. Cửa thang máy không có mở. Vậy tiếng “Đinh ” vừa rồi rốt cuộc là dừng ở tầng mấy? Chẳng lẽ có người ở xung quanh ? Tôn Chính trong lòng không ngừng cuộn ra những nghi vấn , nhưng thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều . Dừng lại . Lộ Hà ngẩng đầu. “Nơi này chính là văn phòng viện trưởng , bốn bức tường đều dán biểu đồ phẫu thuật, là nơi an toàn nhất .” “Có chìa khóa không?” Tôn Chính hỏi, dư quang khóe mắt vẫn để ý xung quanh. Lộ Hà sờ túi quần, nghe được âm thanh va chạm nhẹ , Lộ Hà dừng động tác rút tay ra. “Nếu như mình lấy chìa khóa mở nó sẽ phát ra tiếng chuông, hay là phá cửa đi .” Lộ Hà có chút uể oải. “Chuông?” “Gọi hồn.” Lộ Hà híp mắt nhìn phía trước. Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn lui lại vài bước , giống như một khối đá khổng lồ lao ầm ầm về phía cánh cửa . Phanh! Tôn Chính trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa còn đang đung đưa kia. Lộ Hà đắc ý vỗ vỗ tay, đẩy cửa ra, kéo Tôn Chính vào bên trong. Vừa tiến vào phòng, Lộ Hà lập tức lấy ghê sô pha chặn ngay cửa , không chừa một kẻ hở . “Được rồi.” Lộ Hà vỗ vỗ hai tay, tỏ vẻ thành công. Tôn Chính quan sát xung quanh, cả căn phòng âm u không chút ánh sáng nhưng mơ hồ có thể thấy được những bức biểu đồ dán dày đặc xung quanh tường . “Chính, cậu thử tìm trong bàn làm việc có đèn pin hay thứ gì đại loại vậy không .” Lộ Hà chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Chính . Tôn Chính kéo ngăn tủ bàn làm việc của viện trưởng , bắt đầu lục lọi . Bên trong đều là những văn kiện hồ sơ linh tinh , Tôn Chính cầm lên đều ném ra ngoài , ngăn thứ nhất không có gì , cậu duỗi tay kéo ngăn thứ hai , kéo kéo nhưng mở không ra. “Bị khóa rồi.” Tôn Chính nhìn Tô Hà đang đứng đối diện nói . “Cứ tìm phía dưới trước đi .” Lộ Hà cũng không ngẩng đầu lên, một bên lục lọi một bên lên tiếng . Tôn Chính lại mở một ngăn khác, hỏi Lộ Hà:“Tại sao nơi này lại an toàn nhất?” “Bệnh viện này có rất nhiều chuyện bí ẩn ,” Lộ Hà khẽ thở dài một cái “Cậu biết không? Những bức biểu đồ treo khắp phòng này có thể ngăn chặn Quỷ Hồn không thể xuyên tường được .” Trên đời này làm gì có Quỷ a ! Tôn Chính tự nhủ , cảm thấy Lộ Hà có chút nực cười. “Tìm được rồi!” Lộ Hà bỗng nhiên hưng phấn kêu lên. Một luồng sáng màu cam rọi đến, căn phòng cũng trở nên sáng hơn . Mọi cảm giác khó chịu trong lòng đều tiêu thất, Tôn Chính cao hứng nói “Thật tốt quá!”. Lộ Hà hơi có chút đắc ý quơ quơ đèn pin, rọi một vòng quanh bốn phía mới nói:“Ngồi xuống trước đã , tôi có chuyện cần nói với cậu .” Tôn Chính liền kéo qua chiếc ghế lạnh như băng kia ngồi xuống. Lộ Hà thuận thế ngồi đối diện cậu. Bệnh viện vẫn như cũ tĩnh mịch đến quỷ dị . “Chắc có lẽ cậu cũng đã cảm thấy được từ lúc xảy ra chuyện đến

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi có gột rửa thế nào cũng không sạch hết được sự u mê cuồng điên của mình đêm đó

Đầy tháng cháu nội, mẹ chồng chỉ cho vài trăm nghìn trong khi bà tặng cháu ngoại cả cả cây vàng và điều bất ngờ một năm sau

Hủy hôn vì biết bạn gái không phải gái nhà lành rồi 3 tháng sau đau đớn nhận thiệp cưới cùng lời nhắn của thằng bạn thân…

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full

Tôi bị sảy thai, chồng và mẹ chồng tôi vô cùng hỉ hả