Chính ăn ý xuất hết khí lực ôm lấy Lộ Hà hướng góc phòng thứ nhất chạy đi. Cửa phòng cư nhiên vẫn mở ! Hai người trực tiếp chạy vào, Tôn Chính thở phì phò đóng chặt cửa lại. Chạy mau!! Trong nháy mắt đó những tiếng hét đều đọng trong cổ họng. Ở vệt máu cuối là một cục gì đó. Đang chậm rãi di chuyển , chậm rãi đi về phía trước. Sàn sạt. Sàn sạt. Giống như thân thể người, hình dạng vặn vẹo mà con người không thể làm ra. Vết máu thật dài là do “nó” tha ra. Cứ như vậy trên mặt đất chậm rãi di chuyển, cứ đi không chút cố kỵ, tựa hồ trong phạm vi bệnh viện này đều là của nó . Sàn sạt. Sàn sạt. Hai người hoảng hồn chưa định , chỉ ngồi thở thật mạnh, một hồi lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện. Nó là cái gì? Nó đi hướng nào? Nó, có quay lại hay không? Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt lại nhảy ra rất nhiều vấn đề, trong khoảnh khắc đó trong đầu đình chỉ công tác tích lũy rất nhiều câu hỏi. Hai người liếc nhau, Lộ Hà thậm chí không thèm mở đèn pin. Không muốn lại nhìn thấy nó nữa…… Nếu ở thời điểm đó , nó đột nhiên quay đầu lại sẽ có bộ dáng gì? Bọn họ cũng không dám suy nghĩ tiếp. Còn chưa biết nó là cái gì, hai người theo bản năng làm ra phản ứng nhanh nhất đầu óc cùng thân thể đều muốn trốn tránh vật thể kia. Lộ Hà dần dần thư hoãn xuống phát hiện Tôn Chính vẫn còn thở từng ngụm. “Chính, cậu làm sao vậy?” Hắn lấy âm thanh cực thấp hỏi, tựa hồ sợ hãi sẽ kinh động đến vật thể ngoài đó. “Đau…… Trong ngực rất đau…… Không thở nổi……” Tôn Chính ôm ngực, vẫn giữ tư thế nằm nghiêng trên mặt đất , hai chân cuộn lên. Chương 17: Giờ Thứ Sáu – Phòng Hồ Sơ Tầng Ba Lộ Hà cuống quít cúi người tìm Tôn Chính, nói:“Có thể là do phản ứng xấu gây ra …… Loại sự tình này tôi cũng nghe nói qua, ‘Nó’ thực thể hóa .” Tôn Chính nghiêng mặt đi, biểu tình vẫn như cũ rất là thống khổ , há miệng, hỏi:“…… Có ý gì? Vật vừa rồi là gì vậy hả?” Lộ Hà lắc đầu:“Tôi cũng không biết. Trong truyền thuyết có rất nhiều quỷ sẽ biến thành bộ dáng của mình trước khi chết, nếu như giải thích một cách khoa học thì quỷ phát ra sóng điện rất mạnh, một khi sinh ra cộng minh hoặc xung đột với sóng điện của vật chủ, có khả năng làm cho con người sinh ra phản ứng khác nhau.” Tôn Chính có chút khó khăn nâng khóe miệng:“Nga? Phải vậy không?” Biết được cậu hơn nửa phần đã bắt đầu tiếp nhận chuyện này, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn lo âu. “Vậy theo anh nói……” Ngừng một lúc lâu, Tôn Chính lại mở miệng , cau mày “Ở bệnh viện tư nhân này có ai đó đang đi trên hành lang…… Bước đi , ách, sau đó ngã chết?” “Cái này……” Lộ Hà hình như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không có manh mối, ai chết rồi lại đi lấy tư thế kỳ lạ này đi tới đi lui trong bệnh viện , chẳng lẽ không phải là bóng trắng trong nhà xác , bóng đen trong phòng giải phẫu sao ? Vật nọ kéo theo một dãy máu thật dài cứ chiếm lấy đầu óc của hắn, hắn cứ cảm nhận được gì đó nhưng không thể nói rõ được . Tôn Chính đỡ hơn được một chút, thở nhẹ một hơi, rốt cục có thể chậm rãi đứng lên. Xoa xoa ngực có chút đau đớn, cảm thấy Lộ Hà trong bóng đêm đưa tay ra trước mặt cậu, bất đắc dĩ nắm lấy kéo hắn dậy. “Tốt lắm, hiện tại chúng ta nên làm gì ?” Tôn Chính kéo Lộ Hà hỏi. “Tìm tư liệu của Lưu Quần Phương .” Lộ Hà lại mở đèn pin, trong phòng liền truyền đến một ánh sáng mỏng manh “Nếu có thêm một cái đèn pin thì chúng ta có thể chia ra tìm rồi.” Ánh sáng đèn pin đảo qua căn phòng hồ sơ, ở chính giữa là một loạt giá sách , mặt trên là những tư liệu được sắp xếp ngay ngắn , dựa theo loại hình khác nhau mà phân biệt, có thiết bị hồ sơ, hợp đồng hồ sơ , bên ba mặt tường là mấy ngăn tủ đã bị khóa, trong ánh đèn trên đó phủ toàn là bụi , ở trong không khí nhẹ bay. Chiếu sang bên phải có một cánh cửa nhỏ , cửa đang mở ra , bên trong là một mảnh đen tuyền . “Bên kia chắc là văn phòng phụ , chúng ta sang bên đó tìm .” Hai người tạm thời quên đi sợ hãi đang rình rập bên ngoài , lại giống như tìm được một chút hi vọng, cùng nhau nâng bước đi đến văn phòng kia . Vừa bước vào phòng, hai người đã bị đống văn kiện loạt thất bát tao dưới đất dọa , giống như từng có cuồng phong thổi vào mọi thứ lộn xộn cả lên , có vài cái bị bay đến trống rỗng , hỗn độn nằm lung tung, quả thật không biết là ai đã gây ra. “Chẳng lẽ không có ai đến đây sắp xếp lại tư liệu ?” Tôn Chính một bên hỏi, một bên cẩn thận giúp đỡ Lộ Hà, dìu hắn đến trước ghế ngồi xuống . “Không giống a……” Ánh sáng đèn pin trong tay Lộ Hà chiếu qua đống văn kiên kia “Cậu xem thời gian trên đó đi ,đều là năm 2000 .” “Năm 2000 ?” Tôn Chính ngồi xổm xuống , nhặt lên mấy văn kiện ấy, phía dưới quả nhiên đều viết năm 2000, cái này giống như là hồ sơ đánh giá thành tích công nhân bình thường thôi , cũng không có gì đặc biệt . Lộ Hà ở bên kia không thể động chân , chỉ có thể động tay, kéo mấy ngăn tủ ra, tìm thử xem có đèn pin nào dùng được không . “Vậy là có ai đó đang tìm tư liệu đúng không ?” Tôn Chính lật vài tờ để xem, toàn là lý lịch của nhân viên , bởi vì bị làm cho lộn xộn lên nên cũng không biết cụ thể nói về phương diện nào. “A! Thật tốt quá!” Bên kia Lộ Hà phát ra một tiếng hoan hô, duỗi tay đưa cho Tôn Chính một cái đèn pin khác , lại không biết từ đâu lấy ra một cái bánh bao, hỏi “Đói không ? Muốn ăn không?” Tôn Chính nhận đèn pin, có chút do dự nhìn cái bánh bao kia :“Còn ăn được à?” “Sao không ăn được!” Lộ Hà đã muốn cắn một miếng “Dù sao tôi cũng đã đói bụng lắm rồi.” “Tôi không đói.” Tôn Chính bởi vì chuyện lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại , cầm đèn pin, có chút bất an chiếu lên văn kiện “Tôi cảm thấy có điểm kỳ quái, bệnh viện không phải sẽ cố định sắp xếp lại tài liệu hay sao ? Vì lý do gì hôm nay lại có nhiều hồ sơ bị lục lọi như thế?” “Ngô…… tôi hông iết [ không biết '> a……” Lộ Hà miệng ngậm bánh bao, giọng nói mơ hồ không rõ , vừa mới quay đầu, đã bị một tờ giấy bị vật nặng đè lên hấp dẫn . Mà Tôn Chính giống như đối với đống tư liệu sinh ra hứng thú lớn, bắt đầu ngồi thu thập lại, dựa theo số mà sắp xếp . “Anh xem này , Lộ Hà, bên trong tư liệu này có rất nhiều nhân viên tạm rời cương vị hoặc đã nghĩ , tư liệu của Lưu Quần Phương anh nghĩ có ở trong đây hay không ?” Nửa ngày cũng không có nghe Lộ Hà trả lời, Tôn Chính nghi hoặc ngẩng đầu lên. Lộ Hà đang nhìn chằm chằm hai tờ giấy mỏng manh trong tay, không hề chuyển mắt, thần sắc thập phần nghiêm túc, chuyên chú đến quên mất mình đang ở hoàn cảnh nào. Tôn Chính đi qua , nhìn phong bì để trên bàn đã bị phủ đầy bụi . “Lưu Quần Phương ” Cậu kinh ngạc chuyển mắt sang phong thư trên tay Lộ Hà. Chữ trên thư, bởi vì đã lâu lại không được bao bọc tốt, rất nhiều chỗ đã bị ướt, chữ đều bị nhòe đi. Cậu đi ra phía sau Lộ Hà, muốn xem nội dung bên trong, xưng hô mở đầu cũng làm cho cậu giật mình . “Cháu gái Quần Phương : Thật vui khi nhận được thư của con. Ông đã rời khỏi đó thật lâu, cũng đã dần dần rời xa mấy thứ kia . Nhưng lại không nghĩ đến con sẽ hỏi ông mấy vấn đề này . Còn nhớ lúc nhỏ con không thích công việc của ông, cũng không cũng ông gần gũi. Đại khái, con cũng giống rất nhiều người, cảm thấy ông chỉ biết giả thần giả quỷ hù dọa người ta . Ông sẽ không giải thích ,