Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1 - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1 (xem 1796)

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1

Khi ngẩng đầu , liền thấy Mã Ngọc cầm đèn pin chiếu vào cánh cửa WC đứng nhìn chằm chằm vào nơi đó . Cánh cửa kia giống như hố sâu đen không thấy đáy. Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh cái bóng kia ôm một đứa trẻ đứng ở cửa nhà vệ sinh, cũng không biết có phải nhìn chằm chằm chúng tôi như lúc này hay không. “ Tớ , tớ nghĩ chúng ta nên quay về đi.” Trong lòng đột nhiên thực kích động, tôi giữ chặt chị Quần Phương. Nhìn ngọn đèn chiều vào nhà vệ sinh nữ, phi thường bất an. Trong bóng tối, cứ như vậy chiếu thẳng vào cửa nhà vệ sinh, chung quanh đều là bóng tối càng khiến người ta thêm khó chịu. Mã Ngọc lại giống như không nghe thấy lời tôi nói , đăng đăng vài bước đi về phía trước. Chị Quần Phương một bên an ủi tôi đã phát run một bên cũng lôi kéo tôi đi lên phía trước. Đi đến lầu bốn tôi cảm thấy mình sắp đứng không vững nữa. “Em muốn trở về……” Tôi hạ thấp âm thanh cứ nghĩ mình sắp khóc tới nơi rồi. Mã Ngọc lại nhìn tôi nói:“Tớ muốn đi vệ sinh.” Chị Quần Phương liền giữ chặt cô ấy:“Em tốt nhất đừng dính vào những chuyện này .” Mã Ngọc mân mê miệng, giống như thực bất mãn :“Chị thật sự tin là thật sao? Không phải chúng ta mỗi ngày đều ở bệnh viện à? Nhà vệ sinh nữ lầu bốn ai chưa từng đi qua chứ, hơn nữa, em thật sự muốn đi vệ sinh, nếu mọi người sợ như vậy đứng ở cửa chờ em được chứ?” Cô ấy luôn luôn tự xưng là trời đất bao la không sợ cái gì, tự nhiên gan cũng rất lớn, khẳng định luôn muốn chứng minh sự can đảm của mình . Không biết có phải cùng một đám bác sĩ cá cược rồi không. Thế nhưng tại sao lại lôi tôi vào ! Chị Quần Phương cũng bị cô ấy thuyết phục, cảm thấy chúng tôi phản ứng thái quá , đành phải nói:“Vậy em đi đi , chị đứng ở đây chờ.” Mã Ngọc liền nhếch môi nở nụ cười , giơ đèn pin liền đi về phía nhà vệ sinh nữ. Bởi vì y tá trưởng chỉ cung cấp một cái đèn pin , tôi và chị Quần Phương liền đi về một phía , dựa vào tường ở một nơi tối đen như mực chờ Mã Ngọc. Nhìn ánh sáng đèn pin quẹo vào nhà vệ sinh nữ. Chương 13: Ghi Chép Chuyện Bí Ẩn Đồng Hoa 1999 – 2002 (Cửu) “Không có chuyện gì chứ?” Tôi kéo kéo chị Quần Phương đứng bên cạnh. Chị Quần Phương không nói gì. Mã Ngọc đi vào không lâu, liền nghe bên trong có tiếng nước truyền đến, tôi kỳ quái nhìn chị Quần Phương, chị ấy dường như chìm hẳn vào bóng tối, nhìn không được biểu tình trên mặt nhưng cảm giác trên tay nói cho tôi biết chị ấy rất trấn định. Tiếng nước từng trận vang lên, nghe như là nước xối xuống sàn. Âm thanh này…… Không giống như là đi WC, mà như là đang…… Tắm. Trước kia tôi từng sống trong khu nhà tập thể , một tầng có mười căn hộ, cuối hành lang bên đây là nhà vệ sinh nữ bên kia là nhà vệ sinh nam, mỗi tuần đều nấu nước nóng,bưng chậu ra đó tắm rửa. “Chị Quần phương ?” Tôi nhịn không được kêu một tiếng. Chuyện này thật sự rất kỳ quái , Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong đó? Âm thanh này kéo dài một lúc lâu, rốt cục ngừng lại. Chung quanh không có một chút ánh sáng, tối đến không nhìn thấy gì cả, giống như rơi vào trong một cái hố đen thật lớn. Chợt nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống. Tí tách, tí tách. Tiếng nước trở nên có tiết tấu , hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, chậm rãi đến gần chúng tôi. Tôi không nhìn thấy được gì , trong lòng oán hận Mã Ngọc vào trong mang theo cái đèn pin duy nhất, đã vậy đi ra cũng không bật đèn. Tí tách, tí tách. Tựa như một người cả thân ướt sủng đến gần chúng tôi. Mã ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải hay không lại muốn làm chúng tôi sợ ? Tôi quả thật có cảm giác nước chảy lướt qua chân, không có tiếng động , giống như tiếng bước chân cô ấy. Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi. Tiếng nước tí tách từ từ đến gần chúng tôi, giống như sương mù mông lung thổi qua. Hai chúng tôi sợ đến mức không động đậy được , trong bóng đêm không biết là ai mang theo âm thanh tí tách kia lướt qua , ngay cả hô hấp cũng không có. Không ai dám mở miệng , lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên. Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc hay không? Tôi rất muốn hỏi ra miệng, nhưng âm thanh kỳ quái kế tiếp vang lên làm tôi sợ đến muốn ngã xuống. Tiếng trẻ con. Tuy rằng rất nhỏ nhưng tôi khẳng định mình không nghe lầm. Tôi dường như sắp khóc đến nơi. Nhà vệ sinh nữ tầng bốn làm sao lại có trẻ con? Chuyện chị Quần Phương kể thế mà lại là sự thật. Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương ,cảm thấy chị đang run làn da đều lạnh toát . Trẻ con đang cười. Trước mắt là bóng tối dày đặc, tiếng nước tí tách còn có tiếng cười non nớt của con nít. Đáng sợ quá , đáng sợ quá ! Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy muốn doạ chúng tôi hay không? Tiếng cười kia cứ quanh quẩn xung quanh , tựa như đứa bé ấy đang rất vui. Ở bệnh viện tôi đã nghe qua vô số lần, có khi mấy đứa nhỏ đang nằm đó , không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên mở to mắt, há miệng cười rộ lên , không biết nhìn thấy gì mà cười khanh khách. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp. Nhưng giờ khắc này nó giống như một cực hình , tưởng chừng như thời gian đều dừng lại ở đây Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy đang đùa với nó? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy. Hiện tại tôi lại sợ âm thanh này . Thế nhưng âm thanh này nhỏ dần, tiếng tí tách kia tựa như đi sâu vào hanh lang, dần dần yếu đi. Lạch cạch Tiếng mở cửa. Trực giác đầu tiên nói cho tôi biết đó chính là khoa Đông Y “Chính là…… Chính là âm thanh này.” Hơn nữa ngày, mới nghe thấy chị Quần Phương giọng run run nói. Nghe tiếng của chị ấy tôi mới cảm thấy cả người có chút khí lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh , sờ sờ mới phát hiện mình thực sự bị doạ khóc. Tôi hoàn toàn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì . Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá, hay thật sự đã xảy ra chuyện tôi cũng không biết . Chị Quần Phương xác định một lần nữa rằng chuyện này không phải ảo giác. “Có khi nào có người ở trong này không ?” Lòng tôi thừa biết nhưng vẫn hỏi ” Em ….. Em cảm thấy có hơi người không ? Ý chị là tiếng hít thở hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó…… Lúc nãy nó đến gần như thế mà……” “Không, không có…… Cũng, cũng có thể là do em không chú ý đến……” Tôi nhanh chóng lau đi nước mắt , thật sự rất mất mặt . “Chúng ta đi qua nhìn xem, hay là chờ Mã Ngọc đi ra?” Chị Quần phương hỏi. Người vừa đi ra biết đâu là Mã Ngọc thì sao? Tôi muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời . Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy Mã Ngọc vào đó vẫn chưa thấy trở ra. Tiếng nước ào ào trong kia có phải do cô ấy làm , người lúc nãy , nếu không phải cô ấy vậy thì là ai? Nhưng đứa nhỏ đó…… tôi không muốn nghĩ đến nữa. Đứng ở cửa miên man suy nghĩ lại nơm nớp lo sợ một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì của Mã Ngọc. “Đây là cái gì?” Chị Quần Phương đột nhiên hỏi, ngồi xuống Ba Đột nhiên chung quanh sáng lên, từ cái đèn pin duy nhất phát ra . Chị Quần Phương cầm đèn pin vừa mới nhặt lên, sắc mặt tái nhợt. Không biết khi nào đèn pin Mã Ngọc cầm vào đó đã lăn ra đây , chị Quần Phương nhặt được . “Mã, Mã Ngọc đâu?” “Em nghe kìa !” Chị Quần Phương làm một cái thủ thế “suỵt”, chỉ sang hành lang bên kia. Cầu thang bên kia giống như có người đang lên lầu Cộp cộp. Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng tôi hay không? Hay là trực ban

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Nợ Anh

Liệu ta có thể làm lại từ đầu?

Truyện Nhật Ký Chăn Rau Voz Full

Vợ “đèn đỏ”, chồng cả đêm không được mặc quần áo vì cứ mặc vào là 5 phút sau phải bỏ ra vì…

Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc – Phần 6