c cây cách đây rất lâu rồi. – Em nói giọng chắc mẫm. – Thôi bây giờ qua nhà chính. Tao hỏi ông già tao về cây mít này luôn. Chắc ổng cũng biết chuyện cây mít này. – Thằng D nói. 3 thằng lại lót tót chui qua nhà chính. Ba nó đã đứng đó tập thể dục. Vừa thấy 3 thằng, ông già nó chạy lại hỏi : – Tối qua đứa nào cứ đi ra đi vào trước hàng ba vậy ? Lạ chỗ không ngủ được hả mấy đứa ? What what làm gì có đứa nào đi ra ngoài. Sợ chết mẹ luôn. Nằm trong nhà mà muốn đái cả ra quần thì bố bảo cũng không có thằng nào dám béng mảng ra ngoài. 3 thằng nhìn nhau như hiểu ý. Thằng D hỏi ông già nó : – Tối qua ba thấy lúc nào zậy ba ? – Thì tối qua đâu hồi 2-3 giờ gì đó. Tao mắc đái quá. Mà mày biết tối tao hay đi ra gần chỗ cái mương tè cho nó mát. Thoáng đằng xa xa thấy có bóng đứa nào đi tới đi lui trước hàng ba. Lúc đó tao tính kêu mà nghĩ chắc lạ chỗ ngủ không được nên đi vòng vòng hóng gió. Nên tao cũng không để ý lắm đi vô ngủ luôn. Lúc này nghe xong cả 3 thằng rợn tóc gáy, óc ác gì nổi lên hết cả. Cũng may tối qua “nó” chỉ lãng vãng xung quanh nhà chứ nó mà vào tận phòng thì chắc có 3 cái xác nằm trong nhà đó rồi. Em khẽ ra hiệu cho thằng D hỏi vụ cây mít. Nó hỏi tiếp : – Đằng sau nhà ở vườn mình hình như lúc trước có cây mít lớn lắm phải ko ba ? – Sau mày biết hay vậy, từ lúc ông nội mày còn nhỏ thì cây mít ấy đã bị đốn rồi – Ông ấy nói, giọng thoáng vẻ luyến tiếc. – Ủa sao đốn uổng vậy ba ? Bộ cây mít không có trái à ? – Nó thắc mắc – Nó không có trái thì nói làm gì. Tao nghe kể trái nó to lắm. Tao ôm còn không hết. Nhưng ….- Bác trai bỏ lỡ câu nói. – Vậy sao đốn bỏ vậy ba ? – Trái nhiều là thế nhưng từ khi nội bây còn nhỏ không trái nào ăn được. Mỗi lần nghe mít chín thơm nức mũi là ông cố mày hái vào nhưng hái vào nhà là hết thơm. Xẻ ra thì ôi thôi. Bên trong toàn dòi. Nhìn đến muốn ói chứ ăn uống con mẹ gì nữa. Nếu cách đây 2 hôm ai mà nói vậy thì em chửi người đó xạo rồi. Nhưng sau khi trải qua những chuyện không-thể-nào-giải-thích-được thì em mới biết ba thằng D không hề đặt chuyện. – Chà, sáng sớm sao đông đủ vầy nè. Mấy anh dậy lâu chưa – Thằng Q bây giờ mới qua. – Thằng quỉ, sao hôm qua về xong trốn luôn vậy. – Em hỏi nó. – Hôm qua tự nhiên ông nội bị sốt, nằm mê man. Làm em phải ở nhà coi ông nội. Hình như trong cơn sốt ông nội nói gì đó. Nhưng em không nghe rõ. – nó tl – Thôi bây giờ đi cafe cà pháo đi rồi tính tiếp. Sáng ra phải có cà phê nó mới tỉnh người được. – thằng T đề nghị. – Ừ thôi đi ra quán cà phê làm phát đi. Rồi có gì chạy qua nhà thằng Q thăm nội tao – Thằng D nó chen vào. Một sự thật nữa, sau này tụi em mới biết. Hôm ấy không phải một cái bóng ở nhà em, nhưng là 2 cái bóng. Nhưng chỉ một cái bóng hợp tuổi với bác H (ba thằng D) nên bác mới thấy. Còn chi tiết …. xin mới các thím hóng Chap 10 : Đi tìm sự thật Sau chầu cà phê cà pháo. Ăn sáng với bún riêu cua đã đời. Em và 3 thằng kia quyết định qua nhà thằng Q để hỏi ông nội thằng D. Nhà thằng Q không to như nhà chính thằng D nhưng cũng lớn hơn nhà phụ sau vườn của nó. Nhà thằng Q cũng không khá giả gì. Vẫn làm nghề nông như nhà thằng D nhưng đất thì nhỏ hơn nhà thằng D. Được cái nhà thằng D cũng khá hòa thuận, không có chuyện anh chị em giành giựt cái gì. Vào nhà thấy chú thím đang lục đục làm gì đấy. – Trưa nay mấy đứa ở lại nhà chú ăn cơm nha – Chú V ba thằng Q mời tụi e ở lại ăn cơm. – Dạ. – E tl chú ấy, miệng cười tươi như hoa. – Nhà chú rau cháo đạm bạc, tụi cháu ăn tự nhiên nha. – Chú V cười cười. – Dạ tụi con dễ nuôi lắm chú. Nhà chú ăn gì tụi con ăn đó à – Em tl. Xong màn chào hỏi. 4 thằng vào thăm ông nội thằng D. Ông năm nay cũng ngoài 70 rồi. Khá yếu nhưng vẫn còn tỉnh táo. Hỏi thăm sức khỏe ông một hồi 4 thằng cũng phải vào vấn đề chính. Vấn đề đầu tiên phải khai thác đó là đứa bé bí ẩn tên P kia. (Không biết có thím nào thắc mắc không, vì một số chỗ lại hỏi là con gái hay con trai. Vâng, chữ P viết tắt kia là Phi. Nó có thể dùng cho con trai và con gái) – Trong dòng họ mình có ai tên P mà con gái không vậy nội. – thằng D hỏi nội. Thoáng vẻ bàng hoàng trong mắt, ông nội nhìn 4 thằng. Xoa xoa bàn tay, ông nội thở dài rồi nhìn lên trần nhà. Rồi lại nhìn 4 thằng. Cuối cùng ông nội cũng lên tiếng : – Tại sao 4 đứa lại hỏi như vậy ? – Dạ, tại con nghe người ta nói nhà mình lúc trước có người con gái tên P mà con không biết nên hỏi nội. – Đứa nào nói vậy ? – nội ngạc nhiên nhìn thằng D. – Dạ thì mấy bà già hàng xóm. Mà nhà mình có phải không nội. – Thằng D hỏi, ráng tìm chút thông tin. Ông nội im lặng 1 chút, rồi nói tiếp : – Đúng là trước kia nhà mình có người con gái tên P. Và P đó là con gái của ông cố mấy đứa. Tức là em gái của nội. Nó chỉ nhỏ hơn nội có 1 tuổi thôi. Nó là 1 đứa con gái đẹp. Tuổi 16 trăng tròn. Trong xóm bao nhiêu thằng tối về suy tư, trồng cây si nó. Nhưng mà ông trời ổng ác quá. Con bé đẹp đến thế nhưng nó mắc một chứng bệnh. NÓ KHÔNG BIẾT NÓI ! Tuy ông cố mấy đứa rất thương nó nhưng lúc nào ánh mắt nó cũng thoáng lên nét buồn buồn. Cho dù bao chàng trai vây quanh nhưng nó vẫn chẳng thèm để ý đến một ai. Cho đến một hôm …. Nội thoáng ngập ngừng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt toát lên vẻ buồn rười rượi. Nội tiếp lời : – Cho đến một hôm, hôm đó là sinh nhật tròn 18 tuổi của con P. Không biết là mấy giờ, nội chỉ nhớ lúc đó là buổi tối. Nội đang nằm ngủ thì nghe cả nhà lục đục dậy. Nội cũng ngồi dậy, thấy con P nó mặc bộ đồ mà nó thích nhất. Nó đứng trước mặt mọi người. Miệng bắt đầu nói “Mọi người hãy theo con.” Cả nhà vừa mừng vừa lo. Tại sao suốt thời gian qua con P nó không hề mở miệng nói một lời. Bây giờ bắt đầu nói thì lại đêm hôm khuya khoắt nói một câu lạ tai thế kia. Nghĩ là thế nhưng mọi người cũng đi theo con P. Ra đến bờ sông. Miệng nó lại dõng dạc : “Công ơn sinh dưỡng 18 năm nay dưỡng dục. Con xin công nhận, nhưng bây giờ con phải thực hiện trách nhiệm với công ơn sinh thành. Xin ba mẹ nhận của con 3 lạy.” Rồi còn bé cuối xuống lạy ông cố với bà cố mấy đứa 3 lạy rồi nó trầm mình xuống sông. Nội sững sờ từ đầu đến cuối, chỉ khi nghe tiếng cố mấy đứa hét lên nội mới cùng với ông nội 4 (tức là em của nội thằng D) lao xuống mong cứu được con bé. Nhưng thoáng cái con bé đã chìm đâu mất tăm. Nội và nội 4 lặn đến trời gần sáng không thấy con bé đâu cả đành bỏ về. Hôm đó bà cố mấy đứa cứ như người mất hồn, cứ ngồi thẩn thờ. Còn ông cố thì cứ ngồi thở dài. Suốt hôm đó cả nhà không cơm nước gì cả, cũng không nói với nhau tiếng nào. Bỗng hôm sau, cố mấy đứa gọi cả nhà lại. Bỗng cố mấy đứa nói : “Từ nay nhà mình không được cho con cháu đời sau biết chuyện con P. Cả nhà chỉ cần biết thế là được. Không cần hỏi nhiều. Nếu có ai hỏi con P thì cứ nói nó tên L và bị chết từ nhỏ là được.” Vì thế nên sau này từ đời ba mấy đứa trở đi không ai biết chuyện này…. Kể đến đây. Nước mắt nội bắt đầu lăn dài. Em ra dấu cho 3 đứa nó. Thằng D với thằng Q nói với nội : – Thôi nội nằm nghỉ đi nội. – Tụi con đi đây chút. Bây giờ cũng còn khá sớm. Mắc 4 cái võng ở ngoài vườn cây. Nằm chắp vá những mảnh ghép lại. Sự việc cũng lờ mờ hiện lên. – Vậy là hôm bữa, trong giấc mơ của tao. Người trung niên