Đọc truyện ma - Chiếc Giường ở tầng trên - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Chiếc Giường ở tầng trên (xem 252)

Đọc truyện ma - Chiếc Giường ở tầng trên

Tôi chắc chắn là đã thấy một bóng đen ngòm chạy giữa hành lang thắp đèn mờ ảo, nhanh giống như bóng một con ngựa đua trong ánh đèn chiếu hắt ra trước một chiếc xe kéo vào một đêm tối trời. Nhưng chỉ một giây nó đã biến mất và tôi thấy mình đang bám chặt vào tay vịn chạy dọc theo vách ngăn nước nơi hành lang quẹo ra lối đi chính. Tóc tôi dựng đứng và mồ hôi lạnh chảy dài xuống mặt. Tôi không xấu hổ về điều đó chút nào vì quả thật tôi sợ hãi vô cùng. Mặc dầu vậy tôi vẫn nghi ngờ các giác quan của mình và lấy lại bình tĩnh, tôi nghĩ, thật là phi lý. Có lẽ món tôi ăn ban chiều không thích hợp với bao tử của tôi khiến tôi mơ thấy ác mộng!? Tôi lần trở lại phòng và cố bắt mình bước vào phòng. Phòng có mùi nước biển tanh tanh giống như lúc tôi thức dậy đêm hôm trước. Phải cố gắng lắm tôi mới bước hẳn vào trong và lục tìm trong đồ của tôi một hộp đèn sáp. Khi thắp xong ngọn đèn bảo mà tôi luôn mang theo phòng khi muốn đọc sách sau khi đèn trên tàu đã tắt, tôi nhận thấy cửa tròn đã lại mở ra. Một nổi sợ hãi chưa từng biết úp chụp lấy tôi nhưng tôi vẫn thắp một ngọn nến và tiến lại xem xét chiếc giường trên, nghĩ bụng chắc nó ướt đẫm nước biển. Nhưng tôi phải thất vọng, giường tuy có dấu người nằm và mùi nước biển nồng nặc nhưng chăn nệm thì vẫn khô ran. Tôi nghĩ có lẽ Robert đã không đủ can đảm dọn giường sau tai nạn tối qua và tất cả chỉ là một giấc mơ ghê sợ. Tôi kéo màn sát ra và xem xét mọi chổ, tất cả đều hoàn toàn khô ráo. Thế sao cửa tròn lại mở!? Đầy ngạc nhiên sợ hãi tôi đóng nó lại và vặn chốt chặt, tôi đút cây gậy của mình qua cái khoen gắn vào chốt cửa và dùng hết sức siết nó lại cho đến khi nó hơi cong lại dưới sức mạnh, rồi tôi móc đèn bảo vào cái móc nhỏ trên tường ở gần ghế phô-tơi. Tôi ngồi xuống cố lấy lại sự tỉnh táo. Tôi ngồi đó suốt đêm, không nghĩ gì đến chuyện nghỉ ngơi và cũng không suy nghĩ gì được cả. Cửa tròn vẫn đóng và tôi tin là nó sẽ không mở được nữa nếu không dùng sức.

Cuối cùng bình minh cũng đến. Tôi chậm rãi mặc quần áo vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra trong đêm. Tôi lên boong, trời hôm nay thật đẹp, tôi vui mừng được tắm ánh nắng ấm buổi ban mai và hít mùi gió thổi từ mặt nước trong xanh khác xa làm sao với mùi nước tanh tưởi trong phòng đêm hôm. Tôi tự dộng hướng về phòng vị bác sĩ, anh đang đứng trước phòng miệng ngậm ống píp thở hít làn không khí trong lành buổi sớm giống y như ngày hôm trước. Anh nhìn tôi vẽ tò mò, lặng lẽ nói. -Chào ông bạn.

-Bác sĩ, anh nói đúng lắm. phòng đó có cái gì là lạ.

-Tôi nghĩ là ông sẽ đổi ý mà.

Bác sĩ đáp vẽ đắc thắng. -Ông đã trải qua một đêm mệt mỏi à? Ông có cần tôi pha cho ly rượu không? Tôi có một lối pha chế đặc biệt.

-Thôi, cám ơn bác sĩ. Tôi muốn kể cho anh nghe những chuyện xảy ra hồi hôm.

Rồi tôi kể lại rành mạch những việc đã xảy ra, không quên nói về nổi sợ hãi khủng khiếp của tôi. Tôi nhắc nhiều nhất đến cửa tròn vì đó là một sự việc rõ rệt tôi có thể quả quyết được cho dầu những việc kia có là ảo giác. Tôi nhấn mạnh đã đóng nó lại hai lần trong đêm và lần thứ hai đã dùng gậy để xoay cái vòng chốt cho chặt. -Ông sợ tôi nghi ngờ câu chuyện của ông hay sao?

Bác sĩ mỉm cười, -Tôi không nghi ngờ chút nào cả, tôi xin mời ông một lần nữa hãy mang hành lý đến ở chung phòng với tôi. -Xin bác sĩ hãy đến ở chung với tôi một đêm. Hãy giúp tôi tìm cho tận cùng câu chuyện này mới được.

-À, coi chừng ông sẽ tìm thấy xác mình ở tận cùng một chổ khác kia đấy.

-Tận cùng cái gì chớ? Tôi hỏi.

-Tận cùng đáy biển chớ đâu. Tôi sẽ rời chiếc tàu này, nó không có bảo đảm.

-Vậy là bác sĩ không giúp tôi tìm…..

-Không.

Bác sĩ đáp nhanh. – Công việc của tôi là phải để cho thần trí tỉnh táo chớ không phải để xen vào việc ma quỷ. -Bộ anh tin đó là một hồn ma sao?

Tôi hỏi có hơi khinh miệt. Vừa lúc hỏi tôi đã kịp nhớ lại cái cảm giác ghê rợn về sức mạnh siêu việt đã chụp lấy tôi hồi hôm. Bác sĩ nhìn tôi giận dữ.

-Vậy ông có một giải thích hữu lý nào về những sự việc đó không? Ông không có phải không? Ông nói ông sẽ tìm ra giải đáp nhưng tôi nói ông sẽ không tìm ra vì sự thật chẳng có một lời giải đoán nào cả.

Tôi cũng không vừa.

-Vậy bác sĩ, là một nhà khoa học anh có ý nói rằng những việc như vậy không thể giải thích được hay sao?

-Phải, tôi nói như vậy. Và nếu có thể đi nữa tôi cũng sẽ không liên hệ gì với sự giải thích đó cả.

Tôi không muốn ở một mình trong phòng đó thêm một đêm nữa, nhưng tôi lại cứng đầu muốn tìm cho ra gốc rễ của vấn đề. Nếu đã trải qua hai đêm như tôi đã qua, tôi tin rằng không ai còn muốn ngủ một mình thêm một đêm nữa. Nhưng tôi quyết định thử một lần nữa cho dầu không tìm được người chịu thức canh với tôi. Bác sĩ thì chắc chắn là không tham dự rồi, nói rằng mình là một nhà giải phẩu lúc nào cũng phải sẵn sàng lỡ có tai nạn gì xảy ra trên tàu, anh không thể để mất tinh thần. Có lẽ anh ấy có lý, nhưng tôi thì lại nghĩ rằng anh cẩn thận như thế là vì sự tin tưởng của mình. Qua sự dọ hỏi của tôi anh cho biết là trên tàu không có ai muốn tham gia vào cuộc điều tra của tôi cả, và sau một hồi kháo chuyện tôi từ giả anh bác sĩ. Một lát sau tôi gặp viên thuyền trưởng và kể hết mọi chuyện cho ông nghe. Tôi bảo ông nếu không ai chịu thức canh với tôi thì xin ông cho phép để đèn cháy suốt đêm trong phòng tôi và tôi sẽ thức canh một mình. Thuyền trưởng nói: -Tôi sẽ thức canh với ông và chúng ta sẽ coi xem chuyện gì xày ra. Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Có thể có một tên ẩn núp trên tàu, chiếm chổ hành khách bằng cách hù nhát họ. Cũng có thể là có cái gì lạ trong cái khung sườn của chiếc giường đó.

Tôi đề nghị dẫn người thợ mộc của tàu xuống xem xét tại chổ. Tôi rất vui mừng việc thuyền trưởng đồng ý canh thức với tôi. Ông cho gọi người thợ mộc và bảo anh ta làm theo lời yêu cầu của tôi. Chúng tôi đi ngay xuống phòng. Tôi đem hết chăn mền ở giường trên xuống và chúng tôi xem xét cẩn thận mọi chổ coi có miếng ván nào bị lỏng hoặc một bức chắn nào có thể mở ra hoặc đẩy sang bên không. Chúng tôi xem xét vách ván khắp nơi, gõ sàn phòng, mở cả khuôn sườn của giường dưới ra từng mảnh. Nói tóm lại, không có một phân nhỏ nào trong phòng mà chúng tôi không lục tìm và xem xét. Mọi thứ đều hoàn hảo và chúng tôi lắp ráp lại như cũ. Lúc chúng tôi làm gần xong thì Robert đến cửa phòng nhìn vào. Anh ta hỏi với một nụ cười chế nhạo: -Sao, thưa ông, ông có tìm được gì không?

-Về vụ cửa tròn anh nói đúng đấy Robert ạ.

Tôi nói và trao cho anh ta đồng Anh kim đã hứa. Người thợ mộc làm việc lặng lẽ và khéo léo, làm theo lời chỉ dẫn của tôi. Khi xong việc anh ta nói:

-Tôi là một người tầm thường, thưa ông, nhưng tôi nghĩ là ông nên đem đồ đạc ra và cho phép tôi đóng một lố đinh bốn phân vào cửa phòng. Căn phòng này chưa từng đem đến một điều gì tốt đẹp cả. Theo trí nhớ của tôi thì đã có bốn mạng chết ở đây trong bốn chuyến đi. Tốt hơn là ông nên bỏ qua đi.

Tôi bảo:

-Tôi sẽ thử thêm một đêm nữa thôi.

-Tốt hơn nên bỏ qua đi ông ạ, không t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sau chia ly, gắng đừng lụy bi…

“chạy Mất Dép” Vì Bạn Gái Hotgirl… 5 Ngày Đánh Răng 1 Lần

Vì tình một đêm mà đánh mất tình yêu đích thực

“Anh đi lâu quá, có vị đại gia đến cưới tôi rồi làm bố con anh rồi…”

Truyện Tình Học Trò