Lý bắt tay Hòa, lịch sự:
- Bông-rua mông-xừ Hòa. Rất hân hạnh được biết ông. Tôi được cô Ánh…
Nguyệt Ánh chặn lại không để khách nói hết:
- Tôi có việc phải làm, cần tới luật sư nên nhờ mông-xừ Lý đây về lo giúp.
- Nhưng mà… nhà mình đâu có việc gì nhờ tới luật sư?
Năm Hòa thật thà hỏi, không ngờ Nguyệt Ánh lại sừng sộ:
- Có tôi mới nhờ chứ! Đừng có nói lôi thôi nữa, cứ đi lo nước mời khách đi!
Năm Hòa vốn quen nhịn vợ từ lâu, nhưng trước sự quá quắt của cô ả trước mặt khách lạ, thêm nữa là việc cô ả nói nhờ luật sư về làm gì đó khiến Hòa hơi bất bình. Anh vẫn đi lấy nước mời khách, nhưng khi trở ra thì không thể im lặng được nữa:
- Mình nói nhờ luật sư đây làm chuyện gì?
Nguyệt Ánh không trả lời mà đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, lát sau mang ra một xấp giấy tờ đưa cho Lý:
- Anh xem những thứ này đủ chưa?
Vừa nhìn thấy xấp giấy tờ, Năm Hòa đã kêu lên:
- Giấy tờ nhà và điền sản, mình đưa luật sư làm gì?
Lúc này Nguyệt Ánh mới hét toáng lên:
- Lại xía vào chuyện làm ăn của tôi nữa sao! Ừ, nhà của tôi, tôi đem bán đó, ai làm gì tôi?
Trước thái độ quá quắt của vợ, dẫu là thánh cũng không nhịn được, nên Năm Hòa quay sang luật sư Lý nói thẳng:
- Cái gì thì được chứ ba cái giấy tờ này thì không! Anh đưa lại cho tôi.
Anh ta vừa đưa tay định lấy lại thì Nguyệt Ánh đã chụp giữ và xỉa xói:
- Anh có quyền gì mà cản tôi? Anh có biết đây là số tài sản cha mẹ tôi, cha mẹ anh cho riêng tôi để anh cưới được tôi không? Đã là của tôi thì tôi có quyền muốn làm gì thì làm!
- Nhưng không có nghĩa là mình đem đi cầm cố! Có phải cầm cố không luật sư?
Luật sư Lý không chuẩn bị trước tình huống này, nên lúng túng:
- Dạ, cái này do cô nhà… tôi chỉ…
Nguyệt Ánh vẫn đanh đá:
- Không việc gì anh nói chuyện với anh ta! Đấy là nhà do tôi đứng tên, tôi có quyền.
Rồi ả kéo tay luật sư Lý đi thẳng vào căn phòng dành cho khách bên trái ngôi nhà, vừa nói trống không:
- Tôi làm việc bên này với luật sư, cứ ngủ một mình với thằng Thông đi!
Năm Hòa đành nhìn theo bóng vợ sóng đôi với tay luật sư khuất vào phòng kia…
Chán nản, Năm Hòa lặng lẽ quay về phòng mình. Anh bắt gặp thằng Thông đứng ở cửa phòng, sợ nó hiểu chuyện người lớn, nên Hòa bảo con:
- Thôi, mình vào ngủ đi con.
Nhưng thằng Thông vùng vằng:
- Ba để con coi họ làm gì. Ba thật là… Sao ba lại để vậy?
Không ngờ con mình lại để ý chuyện đó, Năm Hòa vội gạt ngang:
- Con đừng để ý chuyện người lớn. Má con có khách cần làm việc, nên…
Thông ứng xử như người lớn, nó nhìn cha rồi nhẹ lắc đầu buông một câu:
- Ba sẽ nhận hậu quả thôi!
Nói xong nó bỏ đi ra ngoài, Năm Hòa gọi giật ngược:
- Khuya rồi con không vào ngủ còn đi đâu?
Nhưng thằng bé đã bỏ đi luôn. Cái tuổi mười một của nó hình như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trong nhà…
Đau cho Năm Hòa là gần như suốt đêm đó, Nguyệt Ánh cùng với tay luật sư ở miết trong phòng, không hề ra. Và nếu tinh ý một chút, Năm Hòa sẽ thấy họ làm việc gì mà đèn trong phòng tắt ngóm…
Cái tin động trời loan ra làm cả xóm bàng hoàng:
- Một người đàn ông chết trong phòng của Nguyệt Ánh.
Khi nhà chức trách tới thì thấy một người đàn ông nằm chết trên giường trong tư thế lõa lồ, còn bên cạnh đó thì quần áo của ông ta và cả đồ của chủ nhà Nguyệt Ánh! Năm Hòa thất thần chạy đi tìm vợ thì chẳng thấy đâu mãi về sau chính thằng Thông chỉ cho ba nó:
- Má trốn ngoài bụi tre sau nhà!
Khi Năm Hòa ra đó thì thấy Nguyệt Ánh cũng trong tình trạng không mảnh vải che thân, ngồi co ro trong bụi vừa run rẩy vừa kêu cứu:
- Làm ơn cho tôi ra với!
Năm Hòa phải kêu người làm lấy ra cái mền trùm cho vợ và đưa vào nhà. Nhưng vừa vào tới trong thì cô ả đã thét lên:
- Cho tôi ra! Đừng để hắn ta trong nhà!
Tưởng ý thị nói tay luật sư, Năm Hòa bảo:
- Người ta đem xác anh ta về bệnh viện để khám nghiệm tử thi rồi, đâu còn ai nữa!
Nhưng Nguyệt Ánh vẫn sợ hãi:
- Còn! Anh ta còn kia kìa! Anh ta sẽ giết tôi mất!
Nhìn lại chỉ có thằng Thông đứng đó, Năm Hòa bảo:
- Con tiếp ba đưa má vào trong đi.
Nhưng thằng bé lặng lẽ quay đi vừa lẩm bẩm:
- Con đi đây…
Từ khi thằng Thông đi rồi thì Nguyệt Ánh không còn sợ nữa, cô ả để cho chồng mặc quần áo vào và ở miết trong phòng riêng. Đến trưa hôm đó, nhà chức trách tới mời cả hai vợ chồng về trụ sở cảnh sát để điều tra vụ án xảy ra trong nhà họ. Bước đầu, người ta đã kết luận sơ bộ:
- Nạn nhân tên Lý, làm nghề luật sư, chết do ngạt thở bởi một chất gây nghiện, nghi là thuốc phiện nguyên chất!
Sau khi lấy lời khai đầy đủ cả hai vợ chồng Hòa, người ta đã cho Năm Hòa về, còn Nguyệt Ánh thì bị giữ lại. Một trong những điều tra viên sau khi nghe kết luận đã lên tiếng:
- Tôi còn nhớ cách đây hơn chục năm, lúc tôi còn ở ty cảnh sát Rạch Giá, tôi đã chứng kiến một vụ chết người cũng giống như trường hợp này! Nạn nhân lúc đó là Út Thông, con trai của nghiệp chủ Thuận Lợi, anh ta cũng chết khi đang hút á phiện rồi bị sặc mà chết, cũng y như vậy. Chỉ khác là Út Thông đang hút thì bị sặc, còn người này thì không hút mà trong miệng, trong phổi lại đầy những thuốc phiện, kỳ lạ thật…
Sau khi tạm giam Nguyệt Ánh vào khám rồi, anh chàng này mới nói riêng với các đồng nghiệp:
- Theo tôi biết thì Út Thông ngày xưa là bồ của cô Nguyệt Ánh này. Chẳng hiểu hai cái chết có liên quan gì với nhau không mà cả hai có quan hệ cùng một người đàn bà?
Tuy vậy, Nguyệt Ánh chỉ bị giam có một đêm, hôm sau thị được thả ra, có lẽ do Năm Hòa chạy tiền.
Kể từ khi về nhà, cô ả cứ nhìn ai cũng chỉ tay và la:
- Anh ta kìa!
Trưa hôm đó thì có một xe hơi từ Sài Gòn đỗ ngay cửa, ba người đàn ông bước xuống xe đi thẳng vào nhà. Năm Hòa ra tiếp, sau khi hỏi thân thế anh, một trong ba người đàn ông trịnh trọng nói:
- Tôi là thừa phát lại Lê Văn Tý, chúng tôi thừa án lệnh của tòa sơ thẩm Sài Gòn, được sự phối hợp của lục sự tòa Rạch Giá, cho phép tôi được đọc lệnh tịch biên gia sản của cô Lâm Nguyệt Ánh, nghiệp chủ, chủ nhân gia sản này và bốn cơ ngơi khác có danh sách kèm theo đây. Lý do: Cô Nguyệt Ánh cầm cố tài sản này cho ông Trần Ngươn, người có đi theo đây đây từ trên một năm nay, đã quá hạn trả nợ mà không có khả năng chi trả, nên trong phiên xử ngày… vừa qua, tòa đã tuyên án tịch thu số tài sản này để sung vào công quỹ, sau đó làm
thủ tục trả nợ cho ông Trần Ngươn. Yêu cầu ông cho mời bà Nguyệt Ánh ra ký biên bản để chúng tôi tiến hành làm nhiệm vụ.
Năm Hòa hốt hoảng:
- Vụ này để cho tôi xem lại! Tôi là chồng cô ấy, tôi đâu biết gì?
Vị thừa phát lại nghiêm giọng:
- Đây là án lệnh của tòa, mong ông chấp hành cho.
- Nhưng vợ tôi hiện đang bị bệnh nặng khô