Đọc truyện ma - Cánh cửa xanh_Hồng nương tử - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma - Cánh cửa xanh_Hồng nương tử (xem 1642)

Đọc truyện ma - Cánh cửa xanh_Hồng nương tử

ôi một việc, giúp tôi chăm sóc một người, đó là bảo bối của tôi, nhưng nó đã làm chuyện sai trái. Tôi không thể làm gì, chỉ có thể lấy mình ra để bù đắp, anh giúp tôi trông nom nó, đừng để nó lại phạm sai lầm nữa.” Lý Đại Lộ lắc đầu nói: “Tôi không quen biết bà, cũng không quen bảo bối của bà, tôi giúp thế nào?”. “Cậu sẽ quen, các cậu có duyên phận thì sẽ gặp.” Bà lão quay đầu nhìn giây lát,lại nói một câu: “Thời gian không cònsớm nữa, tôi phải đi đây, bây giờ tôi sẽ chữa khỏi mắt cho cậu, người mắt trời, cậu phải giác ngộ sớm chút đi!”. Lý Đại Lộ đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó chẳng còn biết gì nữa. Lúc này, Lạc Uyển đang cầm túi chạy ra bến xe buýt, còn Lý Đại Lộ lại đang ở nhà chờ cô. Hầu hết mọi người đều đi trên con đường dành cho người đi bộ, còn chiếc xe càng lúc càng rời xa trung tâm thảnh phố, bắt đầu đi vào con đường ngoại ô kia, khoảng mười phút nữa thì có thể đến nhà rồi. Cô đang cố gắng sốc lại tinh thần, đột nhiên lại nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc bước đến từ phía đường dành cho người đi bộ, hình như đi về bến trước mặt. Không sai, chính là bà Thượng Quan Thanh, Lạc Uyển không kịp suy nghĩ, đứng dậy nói với lái xe: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe”. Lạc Uyển xuống xe nhìn xung quanh một lượt, bà Thượng Quan Thanh đâu rồi? Sao có thể đi nhanh như vậy? Con đường đi bộ này là con đường thẳng tắp, chỉ nháy mắt một cái mà sao lại không nhìn thấy nữa? Đúng lúc đó trên đường đột nhiên có một chiếc xe chạy tới, cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy. Chiếc xe đó rất cũ, đi chậm đến mức Lạc Uyển có thể nhìn rõ hàng chữ viết bên trên. “Xe chở linh cữu đi hỏa táng” Trong chiếc xe chở linh cữu kia ngồi chật ních người, còn người ngồi sát cửa sổ kia chính là bà Thượng Quan mà cô vừa nhìn thấy. Người phía sau bà Thượng Quan cũng quay đầu lại nhìn, chính là khuôn mặt cô gái hôm đócô nhìn thấy trong bể bơi. Cô ngẩn người hoảng hốt, không biết nên làm thế nào, đành vừa chạy vừa đuổi theo phía sau chiếc xe chở linh cữu kia, kêu gọi: “Bà, bà, xuống xe, xuống xe, đừng đi”. Trong giọng nói có cả tiếng nức nở, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giá biết, bà lên chuyến xe này sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Cô đang đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy mấy người ở hàng ghế phía sau giật mình quay đầu lại. Là mấy người không có mũi miệng, chỉ có đôi mắt đang chằm chằm nhìn về phía cô, ở đó còn có cả đôi mắt của người bạn thân thiết nhất, là Sở Anh. Lạc Uyển không thể chạy theo được nữa, cô kêu gào đến đứt hơi cũng chẳng có tác dụng gì, chiếc xe kia vẫn dần dần biến mất trước mắt. Điện thoại đổ chuông, là giọng nói của Thượng Quan Lưu Vân: “Lạc Uyển, cô đang ở đâu?”. “Tôi ở bến xe buýt Loan Lộ, anh mau đến đón tôi, tôi vừa nhìn thấy bà rồi.” Đầu bên kia điện thoại rất lâu vẫn không lên tiếng, một lúc lâu Thượng Quan Lưu Vân mới nói: “Bà vừa mất”. Lạc Uyển đứng cạnh biển chỉ đường nước mắt rơi lã chã. Sự đau buồn đã vượt qua nỗi sợ hãi, cho đến tận khi gặp được Thượng Quan Lưu Vân mới vở òa trong nghẹn ngào.

Chương 13: Ánh Sáng Trở Lại Thượng Quan Lưu Vân đưa Lạc Uyển lên lầu. Cô đã khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, vừa mới bước vào cửa cô đã bị ăn ngay một cái tát đánh “bốp” như trời giáng. Lạc Uyển thực sự không còn sức để nổi giận với Thẩm Cơ nữa, cô chỉ hổn hển nói: “Đại tiểu thư, rốt cuộc cô muốn thế nào?”. “Tôi muốn thế nào? Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng đấy. Cô đã quen biết Tiểu Mộ thế nào, vì sao anh ấy sau khi gặp cô liền muốn chia tay tôi, rốt cuộc cô đã dùng yêuthuật gì?”. Thẩm Cơ đang định bỏ đi thì đột nhiên có một người từ cầu thang đi xuống, giơ tay tát cho cô ta một cái, rồi nói: “Đàn ông nhà Thượng Quan dễ bắt nạt lắm sao, nhưng tôi không cho phép người khác đánh bạn của tôi.” Lạc Uyển và Thượng Quan Lưu Vân ngoái đầu lại nhìn, chính làLý Đại Lộ, mắt anh rất sáng, Lạc Uyển không thể tin nhìn vào mắt anh nói: “Anh có thể nhìn thấy rồi! Cùng với đôi mắt sáng trở lại, tâm trạng đùa cợt của Lý Đại Lộ cũng đã hồi phục, hoàn toàn không còn sự đau buồn và yếu đuối như lúc bị mù nữa, anh vẫy vẫy tay nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi vẫn nói mắt tôi sẽ được cứu, vị bác sĩ kia nên từ chức sớm thôi”. Lạc Uyển mừng rỡ chạy vòng quanh anh, còn Thẩm Cơ thấy mình quá rẻ rúng liền tức giận bỏ đi. Thượng Quan Lưu Vân nhìn dáng vẻ vui mừng của hai người, trong lòng chợt thấy chua xót, đứng ngẩn người ở đó, không biết phải đi đâu về đâu. Đột nhiên anh nhớ ra Tiểu Mộ nên liền nói với Lạc Uyển: “Tôi phải đi đón Tiểu Mộ, chuẩn bị hậu sự cho bà”. Tang lễ của bà Thượng Quan Thanh vô cùng giản dị, không xa hoa cầu kỳ, trái ngược hẳn với phong cách xa xỉ của đám nhà giàu.Ông già thần tiên mà lần trước Thượng Quan Lưu Vân dẫn Lạc Uyển đi gặp cũng có mặt. Để có đư ợc sự hiện diện của ông ấy ở đây thật không dễ, phải dùng chiếc xe tốt nhất đi đón, chỉ chuyện đón ông ấy cũng đã khiến người khác sợ phát khiếp. Lạc Uyển thì thầm hỏi Thượng Quan Lưu Vân: “Ông lão thần tiên kia lai lịch thế nào?”. “Không biết, hình như quen bà tôi từ lúc còn trẻ, nghe nói là một đạo sĩ, bây giờ tuổi cao thì lui về ở ẩn!” “Tên là gì?” “Chúng tôi đều gọi ông ấy là ông Thiện Thanh, đừng nói chuyện nữa, ông ấy đến rồi.” Chỉ thấy ông già thần tiên đó được một cô bé đỡ đi, ông ta từ từ bước xuống xe, đi đến trước linh đường của Thượng Quan Thanh,không cúi người hành lễ, chỉ ngẩn ngơ nhìn di ảnh của Thượng Quan Thanh rồi khẽ nói: “Bà xem, bà còn nhỏ hơn tôi, tôi đã già như thế này còn chưa định đi, bà lại đi trước, ôi chao, người cũ đều đã đi hết rồi, để lại một mình tôi còn có ý nghĩa gì?” Lạc Uyển đứng ở bên cạnh nghe được những lời nói đó càng khiến cô cảm thấy vô cùng đau buồn, dường như tất cả cảnh sắc phồn hoa trên thế gian này đều chỉ là mây khóithoáng qua. Nhìn gương mặt nheo của ông già Thiện Thanh, cơ hồ khiến cô cảm nhận được dòng thời gian vẫn luôn vô tình lướt qua từng giây từng phút. Nỗi đau trong lòngcô dường như đã vơi đi một nửa. Chết chẳng qua là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ là sang một thế giới khác, thiên đường hoặc lòng đất mà thôi. Còn với cô lúc này phải tìm thấy cánh cửa xanh, một chuyện không hề đơn giản, tuy mới vừa gặp ông già Thiện Thanh một ngày trước nhưng cô cảm thấy ông ấy đã già đi rất nhiều rất nhiều. Thượng Quan Lưu Vân vội đến chào ông giàThiện Thanh, Lạc Uyển đứng bên cạnh, còn Lý Đại Lộ ở gần đó đang ngơ ngác nhìn Tiểu Mộ. Xem ra sau khi mắt Lý Đại Lộ sáng trở lại thì có vẽ thích ngắm đàn ông đẹp mã rồi, nhìn đàn ông đến chảy nước miếng cũng không rời. Lúc ông già Thiện Thanh chạm qua vai Tiểu Mộ hình như nhìn Tiểu Mộ đầy hàm ý, rồi nói: “Mọi nhân duyên đều đã định sẵn” rồi lạnh lùng đi vào căn phòng nhỏ. Cô gái khóc lóc thảm thiết khiến người khác cũng phải rơi lệ đứng bên cạnh Tiểu Mộ kia chính là Thầm Cơ. Không biết cô ta dùng cách nào lay động một Tiểu Mộ đang đau lòng,mà mặc được bộ quần áo tang rồi ở đó giả bộ đau buồn khiến khách đến viếng đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng cô ta là vị hôn thê của Tiễu Mộ. Tiểu Mộ vẫn ngẩn ngơ đứng trong góc, sự phồn hoa của thế giới này dường như không còn một chút liên can gì đến anh. Ánh nắng chiếu lên b

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Một con vịt xấu xí trong đàn thiên nga

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 03/04 – 09/04/2017

Ngày ta buông xuôi tất cả

Tôi chết lặng khi nhìn thấy hộp thuốc tăng cường sinh lực anh uống dở dang, trong khi anh chưa một lần quan hệ với tôi