có quầng đen sâu hơn của ông hai vạch.- Cái thùng đây phải không?Anh ta vừa hỏi vừa chỉ.Rudd đã gặp anh này nhiều lần, anh ta già đi, và tiếc là anh ta không nhớ cái thùng.- Vâng, nó đó.Người liên lạc đứng yên trước cái thùng đưa tay ra rồi rụt lại nhanh. Quay lại:- Các anh phải rút lui. Ta thua rồi.Rudd ngỡ ngàng:- Thua! Tôi không tin.Denison ngồi bật dậy, xỏ giày và nói với Rudd:- Đi thôi, ta không thể ở đây được hết đêm nay đâu.- Nhưng…!Người liên lạc nhắc lại:- Thua rồi.Rudd vẫn lo lắng về cái thùng:- Còn cái này?- Hủy nó đi!Người liên lạc đề nghị. Các anh không còn giờ đâu. Hủy xong, chạy lên núi. Các anh đủ dầu không?Rudd liếc nhìn đĩa dầu, ngọn lửa đang cháy cao.- Không hỏi dầu cho cái đèn, đồ ngu. – Denison bực mình – Mà dầu để đốt cái thùng.Người liên lạc đưa cho họ một hộp dầu, dùng lưỡi lê mở một lỗ lớn, đưa tay chào và lẫn vào bóng đêm.Rudd nhìn hộp dầu rồi cầm lên, tưới lên nắp thùng. Tiếng lũ chó sủa càng rát, có lẽ đã xa năm mươi mét.Denison giằng hộp dầu trên tay Rudd.- Không thể hủy như thế được, có thể nó được bao bằng một lớp chống lửa, kim loại không chừng. Ta phải mở nó ra đã.Rudd vẫn ngang ngạnh:- Không, ta không được phép, chỉ gác nó, không được coi bên trong.Denison không chịu ngừng, anh dùng báng súng gõ, nạy các thanh gỗ nới ra từ từ. Anh đập trượt, tay xước đau điếng. Anh dừng một chút. Rồi cả cái nắp bung lên.Anh lùi lại vài bước, nhìn vào thùng. Một tờ giấy vàng có những ký hiệu màu đen. Anh lấy ra rồi hai người chụm đầu lại coi. Cả hai nhìn nhau nhăn mặt.Trong thùng là những hộp chữ nhật dài trên một gang tay những chiều rộng ngắn hơn, dày một, hai đốt ngón tay. Mỗi hộp đều được bọc vải.Có tiếng bước chân ngoài lều, tiếng chó xa xăm, dưới thung lũng.Denison kêu thét lên vì cuống cuồng sợ hãi, anh vẩy dầu lên các khối hình hộp, lên tấm giấy vàng có năm ký hiệu đen. Châm một góc tấm giấy vào đĩa đèn, vất tờ giấy đang cháy vào thùng. Lửa bùng lên, hai anh ra ngoài nằm xuống hố chọn sẵn. Một lúc sau, cái thùng không nổ, không xì.Rudd ngửi thấy mùi cháy của chất rất quen thuộc. Denison lôi anh chạy lên đồi.Vừa chạy Rudd vừa sợ cái thùng, xuyên qua khu rừng đến một trảng bùn trũng không chạy nhanh được, anh mới nhớ lại: mấy hôm trước anh cũng vẽ ký hiệu sách trên đất ướt ngoài lều, giống năm ký hiệu trên tờ giấy vàng phủ trên những khối hình hộp: SÁCH.