- Nhưng…
Nam nghe một tiếng thở dài trong bóng tối:
- Ba hiện giờ cũng như con thôi, khó lòng mà gặp được người ấy…
Nam hơi lớn tiếng:
- Ba đang bị người trong nhà khống chế phải không?
- Chẳng ai khống chế ba ở đây cả. Mà người khống chế chính là…
Ông vừa nói tới đó thì nghe vang lên một tiếng lớn, hình như chiếc xe lăn bị ngã đổ. Nam hốt hoảng:
- Kìa, ba!
Anh lao tới và đỡ chiếc xe đang lăn kềnh lên. Chiếc xe trống không!
- Ba! Ba đâu rồi?
Chợt ánh sáng bừng lên sáng choang cả gian phòng. Người đàn ông lúc đầu xuất hiện đúng lúc với chiếc đèn măng-sông trên tay. Ông ta lạnh lùng bảo Nam:
- Ba cậu nói rồi, ông ấy mỏng manh như sương khói. Thương cậu nên ông mới hiện về, nhưng bây giờ người ta không cho nữa, nên ông lại trở về với cát bụi rồi…
- Không, ba tôi!
Người đàn ông đưa tay chỉ về phía chiếc xe lăn:
- Cậu xem, hình như trên xe có vật gì kìa!
Nam thấy trên đó là chiếc khăn tay mà lúc nãy anh đưa cho chủ nhà xem chưa kịp lấy lại, anh chưa kịp hỏi sao nó lại nằm trên xe lăn của ba anh thì anh đã vội cầm lên xem. Có mấy chữ hiện ra trên chiếc khăn: Con đã để mất vật mà ba cố ý để lại cho con rồi, làm sao con có thể giúp gì cho ba! Rồi con cũng sẽ chẳng còn gì… Hãy tìm lại cho được!
Bất giác Nam kêu lên:
- Bức tượng!
Người đàn ông chủ nhà không hiểu Nam nói gì, nhưng không hỏi lại, mà một lần nữa bỏ vào trong, sau khi để lại chiếc đèn.
Nam đọc lại lần nữa những chữ trên chiếc khăn, anh nhận ra đó là nét chữ của cha mình. Chẳng hiểu ông viết lúc nào mà nét mực còn mới nguyên.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, chợt Nam hiểu ra, anh nói:
- Mẹ! Chính mẹ!
Anh nhớ đêm hôm đó mẹ xuất hiện trong phòng, rồi khi bà đi thì bức tượng cũng biến mất theo. Mà trong việc này thì lờ mờ, hình như hiện ra bóng dáng của mẹ ngày càng rõ…
Phải chăng…
Nam không dám nghĩ tiếp, nhưng trong đầu anh biết phải làm gì. Anh nói với vào trong:
- Cháu không cản nữa, xin phép chú, cháu đi đây!
Anh vừa bước ra cửa thì từ trong lại vọng ra tiếng kèn kỳ lạ lúc nãy. Chừng như giữa người thổi kèn với cha anh không phải là một. Hay đúng ra, theo Nam nghĩ, người nào đó cố ý trỗi lên tiếng kèn đó là để cho anh và cha anh nghe!
Nghĩ vậy nên Nam dừng lại lắng nghe. Hình như người thổi kèn biết được có người đang lắng nghe thì hứng khởi lên, càng thổi càng da diết, càng như ru lòng người…
Không thể không hỏi, nên dù không nhìn thấy ai trong nhà lúc đó, nhưng Nam vẫn hỏi vọng vào:
- Tôi muốn nghe nữa vào một hôm nào đó, vậy có được không?
Anh nói xong thì bước đi mà không cần nghe câu trả lời. Lúc ấy ánh sáng trong ngôi nhà bỗng vụt tắt, trả nó về với bóng tối cố hữu…
° ° ° Đã khá lâu rồi kể từ ngày đi du học trở về, Namchưa về thăm ngôi nhà cũ, nơi có phần mộ cha mẹ. Vừa thấy anh thì bà xẩm già Lý Anh đã reo lên: – Cậu Hai về kịp lúc quá, tôi chờ cậu Hai quá trời! Cô Hòa là người Tàu, nhưng đã sống lâu đời với gia đình anh, nên bà hầu như nói tiếng Việt rành không thua bất cứ người bản xứ nào. Bà cũng chính là người đã từng chăm sóc anh, nuôi nấng từ miếng sữa, miếng cơm thuở anh còn nhỏ. Thời ấy mẹ anh luôn đi đây đi đó lo kinh doanh, nên mọi việc nhà đều do một tay Cô Hòa.
- Sao cậu không về qua nhà?
Câu hỏi cũng là lời trách, nên Nam nhẹ giọng:
- Dạ, con xin lỗi vú, do con bận quá.
- Bận gì thì cũng về thăm mồ mả ông bà chứ. Chỉ vì vắng cậu mà xảy ra bao nhiêu chuyện, già này làm sao lo cho kham!
Nam ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy