. Rồi cuối cùng cơn ho cũng dứt. Thật ra, anh đâu có muốn hút thuốc. Anh chỉ dùng nó để đẩy vị rượu ra khỏi cổ, nhưng mùi vị thay thế cũng chẳng khá hơn được là bao. Hai người đàn ông im lặng hút thuốc. Cả hai đều muốn nói điều gì đó, không khí như đang căng thẳng lên dưới ý muốn của họ, nhưng không người nào đủ can đảm bắt đầu. Vậy là chỉ có những làn khói thuốc bay xung quanh hai dáng người, những ánh mắt nhìn trân trân vào trước mặt. Sau khi đã ném điếu thuốc và lấy chân dậm lên trên, Golenkov thu hết can đảm phá tan sự im lặng: - Tôi phải làm điều đó, nhưng tôi không muốn chút nào. – Anh thì thào – Và tôi không muốn lặp lại điều này nữa. Blochin gật đầu. - Tôi hiểu. - Thật khó tưởng tượng là họ đã chết, nhưng mà lại chưa chết hẳn. Điều đó… điều đó một người bình thường không thể tưởng tượng và không thể hiểu được. Rất may là chính tôi đã chứng kiến vụ việc này một vài lần đối với loài Ma Cà Rồng. - Nhưng gia đình này dâu có bị Ma Cà Rồng giết chết. - Đúng, kẻ giết họ là Người Sói. Oleg Blochin tiếp ngay lời anh. - Mà truyền thuyết cho chúng ta biết những kẻ nào bị Người Sói cắn phải cũng sẽ biến thành Người Sói. Tất cả rồi sẽ trèo ra khỏi quan tài và cứ đêm đến lại biến thành quái vật. Nếu điều đó xảy ra thì sẽ là một thảm họa lớn. Bởi lúc đó tất cả đám Người Sói sẽ nhảy bổ vào dân làng và xé nát họ ra. Cả hai đứa trẻ con cũng vậy. Golenkov gật đầu. Không thấy anh lên tiếng, Blochin nói tiếp: - Tất cả dân làng ở đây phải cám ơn anh rất nhiều, Vladimir Golenkov. Nhưng chắc họ chẳng cám ơn được mấy lâu đâu. Anh biết ý tôi muốn nói gì rồi chứ? Người được hỏi suy nghĩ một lúc rồi mới tìm câu trả lời. - Vâng, tôi biết. Tôi mới chỉ dập đi một phần rất nhỏ của đám cháy, phần lớn vẫn còn đang cháy tiếp. - Chính thế. - Trung tâm đám cháy ở đâu? Oleg Blochin nhún vai. - Đáng tiếc là tôi không thể trả lời anh. Chắc nó đang rình mò ở đâu đó. Tôi không tin là chỉ có bốn nạn nhân kia. Chắc chắn đã có những nạn nhân khác, và rồi sẽ có những nạn nhân nối tiếp họ, tôi tin chắc như vậy. Cả Vladimir Golenkov cũng nghĩ như vậy, nhưng anh không biết cần phải bắt đầu cuộc chiến ở điểm nào. Anh biết quá ít thông tin. Anh mới tới miền quê gần Kaliningrad này lần đầu tiên, theo lời thỉnh cầu của anh bạn cũ Oleg Blochin. Vùng này ngày trước vốn nằm trong đất Koenigsberg của Đức, một miền quê rộng thoáng với những dải rừng dày. Cái Ác đã ra tay ở đây và Vladimir đã chỉ kịp đến trong giây phút cuối để ngăn nó lan rộng ra. Bây giờ, anh có thể xách vali đi khỏi mảnh đất này. Nhưng đó không phải là phong cách của anh. Dù dân làng ở đây không hề là bà con thân thuộc, nhưng họ đang gặp tai họa và Vladimir không thể bỏ rơi họ trong hoạn nạn. Chắc chắn là không. - Không một ai biết là bao giờ thì chúng lại ra tay. Vladimir Golenkov quay đầu lại. - Anh vừa nói đến chữ chúng nó sao? - Đúng, tôi tin chắc có nhiều Người Sói. - Và anh tin rằng, chúng xuất phát từ hòn đảo giữa cái hồ kia? - Đúng. - Anh đã bao giờ tới đó chưa? Nghe xong câu hỏi này, Blochin vội đưa tay làm dấu thánh giá. - Trời đất ạ, chưa! Tôi chưa bao giờ tới đó. Tôi… tôi không bao giờ muốn tới đó đâu, không đời nào. Mặc dù tòa lâu đài cổ vẫn còn ở đó, nhưng những ai bước vào trong đều phải chia tay với cuộc đời mình trước đà. Không đâu, chẳng phải chỉ riêng tôi tin như vậy. Rất nhiều người tin rằng dòng họ Người Sói tụ tập trong đó. Tòa lâu đài đủ rộng cho lũ chúng nó. - Vậy là chắc chắn có nhiều con Người Sói? - Có lẽ. – Blochin lại châm thêm một điếu thuốc. Da anh ta rởn lên – Dù sao, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho tình huống đó. – Anh giải thích giữa hai hơi thuốc lá – Tôi nói như thế này mong anh đừng giận, Vladimir Golenkov. Chẳng phải tôi không tin tưởng, nhưng một mình anh chắc không đủ sức chống chọi với bầy dã thú đó. Hôm nay anh có thể gặp may. Nhưng thử tưởng tượng xem, nếu chúng đã kịp biến thành bốn Người Sói thì một mình anh đã phải chống chọi với bốn con quỷ dữ, bởi cả hai đứa bé cũng sẽ biến thành quỷ dữ. - Tôi biết. Blochin hít thêm một hơi thuốc lá thật sâu. - Vậy bây giờ anh đã biết anh sẽ tiếp tục như thế nào không? Hay anh quyết định rời bỏ chúng tôi? Nếu có làm như vậy thì người ta cũng không thể trách cứ anh. - Không, tôi sẽ ở lại. - Bất chấp hiểm nguy? - Chắc chắn thế. Blochin đưa tay vuốt râu. - Rất có thể anh muốn đến thăm hòn đảo giữa hồ kia, muốn đi trực diện vào hang hổ? Golenkov nhăn trán lại, suy nghĩ. - Dĩ nhiên đó cũng có thể là một khả năng. - Nhưng là một khả năng hết sức nguy hiểm đến tính mạng. – Blochin nói thật nhanh. - Chính thế. - Anh đã chán sống chưa? - Chưa, tôi chưa chán sống. Chắc chắn là chưa và tôi cũng đã nghĩ kỹ chuyện này. Người ta cần phải làm một cái gì đó để chống lại chúng, và tôi cũng biết chuyện này mà làm một mình thì sẽ rất khó khăn. Tôi không muốn làm anh phật ý, Oleg, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân nếu tôi kéo anh vào vụ này và chuyện không may xảy ra với anh. Lúc đó, tôi biết ăn nói làm sao với cô vợ Irina của anh? - Kìa Vladimir, cuộc đời có những việc là chuyện riêng của đàn ông. Ngày xưa đã thế và bây giờ cũng vậy. Bất chấp tất cả những lời la lối đòi giải phóng, đòi bình quyền phụ nữ. - Anh nói đúng. Nhưng ta không nhất thiết phải hành động như vậy đâu. – Bạn anh mỉm cười – Nhiều khi cũng có những giải pháp khác. Blochin ngẩng phắt lên. - Nghe anh nói, tôi có cảm giác anh đã có một sáng kiến nào rồi. Tôi nói có đúng không, hay tôi nhầm? - Bây giờ thì chưa rõ, tôi mới chớm nghĩ đến chuyện đó thôi. - Anh nói đi! - Để có thể chống chọi với ma thuật này, tôi cần viện trợ. Blochin cân nhắc. Anh ta lấy hơi thật mạnh. - Dĩ nhiên. Nhưng ai có thể điên khùng lao vào một cuộc chiến như thế, nhất là khi anh ta hoàn toàn không tin chắc anh ta có thể thắng. - Có một số người. - Dĩ nhiên rồi, ví dụ như anh đây. - Chẳng phải chỉ riêng tôi, bản thân tôi cũng đã do một người bạn tốt dẫn vào nghề diệt ma trừ quỷ này. Vladimir Golenkov bất giác cười cay đắng khi nghĩ lại thời kỳ sau khi KGB bị giải tán. Thời kỳ mà anh đã bay lơ lửng trong một khoảng chân không, chẳng biết sẽ đi về đâu. - Anh còn quan hệ với người bạn đó chứ? - Còn. - Anh ta sống ở đâu? - ở nước Anh, thủ đô London. Blochin cân nhắc. - Nhưng đường từ đó tới đây xa lắm, anh không thấy thế sao? - Cũng chẳng xa đâu. - Và anh muốn mời bạn anh về đây? Vladimir đứng dậy, anh chống hai nắm đấm vào hông rồi duỗi thẳng người ra. - Ít nhất thì tôi cũng sẽ tìm cách làm điều đó. – Anh lẩm bẩm và ném cái nhìn cuối cùng về hướng nhà xác, trước khi xoay người đi, bước về làng. Blochin đi theo, chậm hơn hẳn… Đã về chiều mà không khí vẫn chẳng mấy lạnh đi. Mặc dù vậy, Golenkov vẫn thấy trong người dễ chịu vô cùng. Bất châp rất nhiều khó khăn, anh đã tìm cách liên lạc được với thanh tra John Singlair. John là bạn anh, và người bạn đó biết chắc Vladimir chỉ gọi tới khi có lý do xác đáng. John đã hứa sẽ tới đây nhanh như có thể, và Vladimir đã khuyên anh đi tàu lửa. Đó vẫn là con đường chắc chắn nhất dẫn tới mảnh đất này. Vladimir sẽ đến đón Jo