Đọc truyện ma- Bàn Tay Ma Thuật Bí Hiểm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Bàn Tay Ma Thuật Bí Hiểm (xem 809)

Đọc truyện ma- Bàn Tay Ma Thuật Bí Hiểm

sau: l. Cô Hoa Quỳnh dùng thước kẻ đánh vào lưng bàn tay của tôi vì tôi cầm bút không đúng tư thế. Và vì tôi viết bằng cây bút bi, thay vì cây bút máy như các bạn khác trong lớp. 2. Cô Hoa Quỳnh véo tai tôi đến mức nó suýt rụng chỉ vì tội trong giờ chính tả, tôi quay sang hỏi Quân – thằng bạn ngồi bên cạnh là chữ “ngoằn ngoèo” viết như thế nào. 3. Cô bắt tôi đứng trên bảng, trước năm mươi tư cặp mắt của bọn bạn trong lớp để đọc bảng cửu chương bảy. Mặc dù cô Hoa Quỳnh biết thừa là tôi không thuộc. 4. Cô Hoa Quỳnh bắt tôi ngồi lại lớp trong giờ ra chơi để chép phạt một trăm lần câu “Em hứa từ nay sẽ không dính bã kẹo cao su ra bàn nữa ạ.” 5. Cô “hoa Quỳnh nở muộn” còn đưa tôi lên gặp Ban giám hiệu vì tôi đã dám cười khi mà cô đang mắng tôi. Thật là oan ức! Cười đâu phải là lỗi của tôi kia chứ. Tôi có tật hay cười mà. Mà như tôi đã nói từ trước rồi. Cái tật hay cười của tôi không gây phương hại cho bản thân tôi hay bất kỳ người nào khác. Vậy cho nên chắc chắn nó cũng không gây phương hại nào cho cô giáo chủ nhiệm của tôi cả. Tôi cười khi cô đang mắng tôi thì có hại gì cho cô nào. Qua chuyện này tôi thấy có lẽ cả cuộc đời của cô ba mươi sáu năm qua có khi chẳng bao giờ cô Hoa Quỳnh cười cả. Lúc nào cũng thấy cô khó đăm đăm. Nhất là cô không ưa gì bọn con trai chúng tôi cả. Cứ theo độ gần của hai đầu lông mày của cô Hoa Quỳnh là biết được trạng thái của cô. Hôm đó hai đầu lông mày của cô dính sát vào nhau, nhìn như thể ai đó kẻ một đường chì màu đen trên trán của cô vậy. Nhìn thấy hàng lông mày của cô như thế, bọn trong lớp nín khe. Đứa nào cũng ngồi thẳng lưng, hai tay khoanh trên bàn và gần như nín thở. Còn tôi, lúc đó tôi thấy lông mày của cô thật kỳ cục, giống hệt lông mày của mấy anh chàng cục mịch, ngố tàu trong bộ truyện tranh mà tôi đã đọc. Mỗi lần đọc truyện là nước mắt nước mũi tôi giàn giụa vì những trò ngố tàu của mấy anh chàng đấy. Tôi nhớ lại bộ dạng của những anh chàng đó. Thế là tôi cười! Phần 2

Trong lớp, không, có lẽ trong cuộc đời mình, cái cuộc đời với ba mươi sáu năm mà chưa lấy chồng của mình, cô Hoa Quỳnh chỉ ưa có hai thứ. Đó là cây hoa thủy tiên và con Hoán Vân. Cái cây hoa thủy tiên được đặt trong một cái chậu bằng thủy tinh được làm tinh xảo và rất nghệ thuật. Cô Hoa Quỳnh luôn để chậu hoa thủy tiên trên bàn của mình. Còn đứa sở hữu cái tên Hoán Vân có nghĩa là đám mây nhiều màu sắc ấy. Nó là một con nhỏ rất kiêu ngạo. Nó biết mình là đứa xinh xắn, học giỏi. Mà nó cũng biết rõ mình là một đứa láu cá. Ở trong lớp người mà cô Hoa Quỳnh yêu quí nhất là nó. Chẳng bao giờ tôi thấy cô cười. Vậy mà có lần cô gần như là mỉm cười với nó vì thế mà mọi người biết nó là đứa học trò cưng của cô. Và ở trong lớp, bao giờ cô Hoa Quỳnh cũng sai nó chuyển tin tức cho các thầy, cô giáo khác. Không những thế, cô còn luôn luôn lấy bài tập của nó làm gương trước cả lớp. Điều đặc biệt hơn là chưa bao giờ tôi thấy cô “hoa Quỳnh nở muộn” khó tính quở phạt nó. Ngay cả khi nó cũng mắc những sai lầm như những đứa khác ở trong lớp. Vào cái hôm xui xẻo đó, lúc sắp sửa hết giờ học ấy, cô Hoa Quỳnh đã lên tiếng khiến cả lớp phải chú ý. – Hoán Vân, em có thể cho cô biết ý kiến của em được không? Theo em, hôm nay bạn nào sẽ được mang cây thủy tiên về nhà chăm sóc qua đêm. Trời ơi. Làm như việc chăm sóc và tưới tắm cho cái cây quỉ đó là một điều vinh dự lắm không bằng. Cô Hoa Quỳnh chỉ không muốn để cái cây đó lại lớp qua đêm vì sợ bụi bặm lúc bác lao công dọn vệ sinh. Quan trọng hơn là cô không muốn vì vô tình hay cố ý mà ai đó làm vỡ mất cả cái chậu hoa được người bạn thân của cô làm bằng thủy tinh hết sức tinh xảo. Nghe cô Hoa Quỳnh hỏi, con nhỏ Hoán Vân đáng ghét ấy liền đứng lên, nhìn khắp cả lớp với vẻ khoái trá. Còn gì hãnh diện hơn khi được cô giáo giao cho trọng trách là lựa chọn người chăm sóc cây thủy tiên. Và lớp tôi thì hầu như đứa nào cũng sợ việc đấy. Chăm sóc cây hoa thì đơn giản. Nhưng lỡ mà vì một lý do nào dó khiến cây hoa héo rũ, cái chậu hoa bằng thủy tinh vỡ vụn thì chỉ có nước bỏ học, ở nhà luôn để khỏi phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô “hoa Quỳnh nở muộn”mà thôi. Và cái nhìn đầy khoái trá của con nhỏ đáng ghét ấy như thể đóng đinh vào mặt tôi. Ánh mắt của nó khiến tôi thấy cổ họng mình có vẻ khô hơn bình thường. Tôi không muốn mang cái cây hoa thủy tiên đó về nhà làm gì. Mang về nhất định là có chuyện xảy ra. Tôi như đã linh cảm thấy điều đó. Và tôi lắc đầu ra hiệu cho nó: – Đừng! Đừng chỉ định tớ! Cái con nhỏ có cái tên nghe có vẻ màu sắc nghệ thuật ấy nhếch mép cười đầy tinh quái. Nó chỉ tay vào thẳng người tôi và nói gần như hét lên. – Thưa cô, bạn Hải Thiên ạ. Bạn ấy là người mới chuyển đến lớp ta, là người mới đến thị trấn sinh sống nên ắt hẳn giao cây thủy tiên cho bạn ấy thì cây sẽ phát triển rất tốt tươi ạ. Tôi trợn mắt, nghiến răng. Cái con Hoán Vân đáng ghét kia dám phớt lờ ý kiến của tôi. Máu trong người sôi lên. Tôi muốn điên lên được khi nhìn cái nhếch mép cười cợt đáng nguyền rủa của con nhỏ. Nó có vẻ hả hê khi đã chơi xỏ được tôi. Tôi muốn nguyền rủa cho nó không bao giờ có được nụ cười thoải mái! Cô Hoa Quỳnh nhìn tôi với ánh mắt biểu thị sự không yên tâm. Cô rõ là không tin tưởng ở tôi. Có lẽ đây là cơ hội để tôi từ chối cái việc chăm sóc ngớ ngẩn này. Tôi vội vàng lên tiếng. – Thưa cô, em không rành lắm về cái việc cây trồng trong chậu đâu ạ. Xin cô giao việc này cho một bạn nào khác đáng tin tưởng hơn chăm sóc ạ. Con nhỏ Hoán Vân tỏ ý phản đối. Nó dài giọng. – Bạn đang trốn tránh nhiệm vụ của mình phải không, Hải Thiên? Cô Hoa Quỳnh nhíu hai hàng lông mày của mình lại, giọng của cô nghe có vẻ cứng rắn và hơi khó chịu. – Hải Thiên, cô là người không dễ thay đổi quyết định của mình. Hoán Vân đã đề cử em thì cứ thế mà làm, không bàn tới bàn lui lôi thôi gì nữa. Tan học em hãy mang chậu cây thủy tiên này về nhà. Cả lớp ngồi im, mắt nhìn thẳng lên bảng. Không một đứa nào dám lên ý kiến để bênh vực cho tôi, phản đối lại cái việc đề cử đề cao của con nhỏ Hoán Vân đáng ghét đang đứng nhơn nhơn kia. Và khi cô giáo đi về phía tôi, cả lớp đều nín thở để chờ đợi xem cô sẽ nói gì, làm gì tiếp theo. Cô tới chỗ tôi, cúi xuống gần mặt tôi. Tôi nghe hơi thở của cô có mùi bạc hà. Không hiểu sao lúc này tôi thấy mùi bạc hà thật đáng ghét. Mặc dù dì tôi cũng có mùi bạc hà và tôi rất yêu dì. Không chỉ mùi bạc hà, mà ngay cả thái độ và giọng nói của cô Hoa Quỳnh lúc này cũng trở nên kinh khủng. Hệt như lúc này là một người khác đang nói với tôi chứ không phải cô giáo chủ nhiệm của tôi nữa. – Hãy chú ý chăm sóc cho cẩn thận. Nếu như cây thủy tiên này mà chết, cái chậu bằng thủy tinh trong trẻo kia mà sứt mẻ thì ta sẽ giết mi. Vừa nói, cô Hoa Quỳnh vừa làm động tác hết sức “xã hội đen”, đó là đưa hai ngón tay trỏ và giữa lên vạch một đường ngang cổ hệt như là người ta dùng dao cắt ngang cổ vậy. – Cái chậu đấy là do một người rất quan trọng làm ra đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó thì ta sẽ băm viên, chiên giòn mi như chiên bò viên vậy. Nhìn bộ dạng của cô “hoa Quỳnh nở muộn” lúc này giống như bộ dạ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bỏ 100 triệu nhờ mang thai hộ nhưng cô gái bế con bỏ trốn

Anh em cãi lộn ‘chia việc’ nuôi mẹ: thời nay nước mắt chảy ngược…

Em.. bị bệnh giang mai..

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh