Mẹ Thảo lo sợ cuống quít:
- Lệ Thảo, có phải đêm qua con đã gặp người đàn ông đó không? Con mau nói cho mẹ biết đi! Hắn đã làm gì con?
Thảo nức nở:
- Mẹ ơi, con khổ lắm! Hắn là chủ nhân của dấu bàn tay trên ngực con đó.
Định sửng sốt:
- Dấu bàn tay trên ngực của em? Em nói vậy là sao? À, thì ra cô đã thất thân cùng hắn…
Mẹ Thảo thanh minh:
- Định à, không phải vậy đâu! Để bác kể cho cháu nghe rõ. Sở dĩ Thảo từ chối cháu, không phải vì cháu nghèo, hay xấu trai, tất cả vì bàn tay ma quái.
Định nghi hoặc:
- Bàn tay ma quái? Thế sao bàn tay đó lại nằm trên ngực Lệ Thảo?
Mẹ Thảo buồn rầu:
- Lúc sinh ra, nó đã có rồi. Cho đến khi lớn lên, thì nó càng to ra. Vì vậy Thảo nó rất đau khổ, buồn bã. Nó là con gái trong trắng, nó rất yêu con. Con hãy hiểu cho nó. Con đã biết tính nết của nó rồi còn gì.
Định trầm ngâm:
- Cháu hiểu rồi, nhưng tại sao lại có chuyện đó nhỉ? Lẽ nào thành hoàng lại làm bậy như vậy? Em Thảo, em kể cho anh nghe đi.
Thảo bùi ngùi:
- Mẹ em đã nói rõ rồi. Nhưng anh Định ơi! Có chuyện còn kinh khủng nữa, hắn buộc em làm vợ hắn. Từ nay em đã là vợ của hắn, xin anh đừng tìm gặp em nữa.
Mẹ Thảo rú lên:
- Con ơi, con nói cái gì vậy? Con bị ma nhập à?
Định cũng thẩn thờ:
- Em Thảo, em làm sao vậy? Hắn đã làm gì em?
Thảo oà khóc:
- Em không muốn kể nữa. Em đau đớn, nhục nhã lắm…
Nói rồi, nàng chạy vào buồng. nằm vật ra giường, nước mắt trào ra hai bên má. Định tức giận:
- Thành hoàng này thật là độc ác, dám cưỡng đoạt con gái nhà lành, cháu phải làm cho ra lẽ.
Mẹ Thảo lắc đầu:
- Cháu làm gì được ông ta? Ông ta là một hồn ma kia mà? Có ai ngờ người được cả làng kính trọng, lại xấu xa như vậy.
Định nói:
- Đêm nay, cháu sẽ ra đền thành hoàng và chờ ở đó. Hễ hắn xuất hiện, cháu sẽ dùng gậy đập cho hắn một trận. Cháu nhất định sẽ giải thoát cho Lệ Thảo khỏi tay hắn. Bác nói với Thảo cứ yên tâm.
Mẹ Thảo gật đầu:
- Ừ cháu đi đi! Cháu đã biết rõ mọi sự thật rồi đấy cháu hãy hiểu cho Thảo nhé!
Định không nói gì, chậm rãi bước đi. Bước chân của chàng đến ngôi đền thành hoàng. Tiếng chim lợn kêu trên cây, nghe rờn rợn. Định cầm cái gậy tre nặng, phục trong bụi cây. Chàng nhìn chăm chăm về phía ngôi đền. Đom đóm bay lập loè. Ma trơi chấp chới. Có ai lay chàng, chàng giật mình quay lại. Tiếng đàn ông thì thầm:
- Tôi là thành hoàng của làng này, tôi có chuyện báo cho cậu…
Định trố mắt:
- Ông là thành hoàng à? Thế người trong đền là ai vậy? Hèn chi mặt hắn hung dữ quá!
Thành hoàng rầu rĩ:
- Hắn là hồn ma dữ, kiếp trước hắn làm đao phủ, chuyên chặt đầu người, tên hắn là Thượng Lộc.
Định hỏi:
- Thế còn ông, ông ở đâu? Làm sao hắn lại chiếm giữ đền của ông?
Thành hoàng buồn bã:
- Một hôm, ta đi tuần quanh làng, lúc về đã thấy hắn ngồi chễm chệ trên bệ thờ. Ta tức giận hỏi “Mày là ai, sao dám ngồi vào chỗ của ta?” thì hắn cười khùng khục: “Ta là hồn ma lang thang, chỗ này trống, ta đến. Ngươi làm gì được ta?”. Ta xông vào đuổi hắn, nhưng hắn khoẻ quá, hắn đạp ta té lăn xuống đất, rồi đuổi ta ra khỏi đền. Thế là ta đành phải lang thang bấy lâu nay. May gặp cậu, ta mới giãi bày, và nhờ cậu giúp đỡ.
Định ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Tôi giúp ông được cái gì? Hắn là hồn ma kia mà?
Thành hoàng kể:
- Ông phải đào cái xác của nó ở chỗ núi Mai Sơn cách đền tôi hai cây số, và đốt xác nó đi, tức khắc nó sẽ biến mất. Và tôi sẽ trở về ngôi đền của tôi.
Định trầm ngâm:
- Thế đêm nay, hắn vẫn xuất hiện ở nhà vợ chưa cưới của tôi thì sao? Tôi phải ngăn hắn lại. Nếu không, vợ tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Thành hoàng nói:
- Vô ích thôi, anh bạn ạ. Vì nó chỉ là hồn ma. Hơn nữa, kiếp trước, hắn có hận thù với vợ của anh đó! Cứ để mặc hắn…
Định tức giận:
- Ông nói quả thật vô lý, vợ tôi lại bị hắn giày vò. Dù hắn chỉ là hồn ma, nhưng trong tâm thức, hắn vẫn tồn tại. Hắn gây đau khổ cho vợ tôi. Bàn tay của hắn vẫn còn hiện lên ngực vợ tôi, ông bảo tôi làm sao mà chịu nổi?
Thành hoàng lắc đầu:
- Vậy thì nguy rồi! Ông không thể giết hắn. Vì ông mà giết hắn, vợ ông sẽ chết ngay tức khắc.
Định bàng hoàng:
- Tại sao vậy? Tôi nghĩ là giết hắn, sẽ cứu được vợ tôi chứ? Chính vì vậy, nên tôi mới phải mai phục như vầy!
Thành hoàng thở dài:
- Đó là hệ quả từ kiếp trước! Vợ ông đã gây ra nghiệp chướng. Tôi ban đầu cũng muốn ông giết hắn, trả lại ngôi thành hoàng cho tôi. Nhưng nay, phải làm cách khác.
Định sốt tuột:
- Thế thì bằng cách nào? Ông nói giùm tôi đi. Tôi không thể ngồi yên ông ạ.