Anh phải hiểu là em tới đây vì em biết là anh đang ở đây… Em chẳng quan tâm chút nào tới kẻ khác! Em xin anh, tình yêu của em, hãy nhận em đi, vì em biết là em sinh ra là để dành cho anh. Nép vào người anh, nàng tiếp tục nói trong hơi thở như sợ một người đó nghe thấy: − Em muốn ngay bây giờ là người tình của anh. − Ở đây? Trong khách sạn này ư? − Ở đây hoặc bất cứ nơi đâu – Điều đó không quan trọng! Miễn là chúng ta thuộc về nhau. Nhưng có thể anh có lý: em thấy chúng ta khó có thể yêu nhau lần đầu tiên một cách thoải mái trọn vẹn trong phòng này hoặc trong phòng em! Những bạn cùng phòng có thể trở về bất cứ lúc nào và như vậy sẽ thật là kinh khủng! Tốt hơn hết là làm cái đó ở chỗ khác. − Thế thì lại đây em! Họ rời khách sạn như một cặp vợ chồng đi trốn cái nơi mà tình yêu đích thực bất khả thực thi và mãi sáng nay họ mới trở về. Nadia không sao mà tìm lại được nơi họ đã yêu nhau hôm đó. Những chi tiếc duy nhất mà nàng còn nhớ là những bức diềm vải trắng và chiếc giường độc nhất nàng thấy rộng mênh mông. Tất cả những gì đọng lại chỉ còn là tình yêu… Rồi họ trở dậy và khoác tay nhau ra đi như đôi tình nhân, xuyên qua làng, say sưa vì không khí mát rượi và khuân mặt sáng ngời hạnh phúc nên chẳng chú ý đến bất cứ ai và phớt tỉnh những lời xì xào bàn tán. Lúc này, một mình trong phòng, nàng mỉm cười đinh ninh là Marc cũng thấy sung sướng như mình trong phòng anh. Nhưng bỗng nụ cười ngưng lại trên mội: một hồi ức khác trở lại trong trí nhớ của nàng tàn khốc và dữ dội… Giũa đêm khuya, trong lúc Marc thiu thiu ngủ, còn nàng đang say sưa ngắm chàng, bỗng nàng kinh ngạc thấy như mình bị bức ra khỏi cảnh tượng trước mắt, một cảnh ảo hiện ra phía xa xa… Trên đôi giày trượt, Béatrice đang lao xuống một cái dốc dựng đứng. Đôi kính che mất nữa khuông mặt có vẻ hoảng hốt, chỉ trông thấy cái miệng hé mở như đang hít thở không khí trên những đỉng cao trong cơn say tốc độ. Và bất thình lình với sự phản trắc mà chỉ núi cao mới thấu hiểu, bầu trời tối sầm lại. Không gian mờ đục đến nỗi Nadia khó khăn lắm mới nhì thấy cái bóng của Béatrice vững tiếp tục lao sâu vào trung tâm cơn bão. Rồi cô biến mất hoàn toàn như bị giông tố nuốt chững. Tất cả xảy ra trong khoảnh khắc một tia chớp. Rồi tuyết ngừng rơi, bầu trời rạng dần, mặt trời lại nhô ra, những tia sáng làm nhấp nháy thảm tuyết trắng phau, lặng lẽ, giống như một tấm vải liệm. Không còn thấy Béatrice đâu cả. Sợ hãi điên cuồng, Nadia đánh thức Marc dậy: − Khủng khiếp quá! Em vừa nhìn thấy Béatrice biến mất trong tuyết trắng. − Em nói gì vậy? Chắc hẳn là em vừa qua một cơn ác mộng vì nghĩ tới bài học trượt tuyết đầu tiên mà cô ấy muốn dạy em vào ngày mai. − Không phải là ác mộng! Em trông thấy nó bằng chính đôi mắt của em đang mở kia mà! Em không sao ngủ được vì quá sung sướng! Em nhìn anh và, thật là lạ lùng, khuôn mặt mờ ảo của Béatrice trùm lên khuôn mặt anh; nó đang lao xuống một cái dốc… − Vào giờ này ư? Em yêu ạ, chắc là cô ta đang ngủ ngon trong phòng em… Không có ai lại lao dốc vào giữa đêm khuya khoắt này! Còn bây giờ em hãy cố ngủ đi, nếu không thì sáng mai em sẽ không còn đủ sức đứng vững trên đôi giày trượt đầu tiên cảu em nữa. Anh luồn cánh tay xuống dưới gáy Nadia và nhẹ nhàng kéo cái đầu tóc vàng óng sát vào ngực mình. Nhưng một tiếng nói nàng chưa từng nghe thấy bao giờ có thể là tiếng của lương tâm luôn nhắc đi nhắc lại… “Nadia, mày tồi lắm!… Trong lúc này mày tự buông thả trong vòng tay của người mày yêu vụng thầm từ ngày gặp gỡ trong chăn êm đệm ấm, mày không còn đủ sức dứt ra được thì Béatrice, người bạn tốt của mày đang có nguy cơ gặp tai họa… Ngay lập tức mày phải rời khỏi cái giường này và bắt Marc cũng phải làm như thế để cùng nhau chạy ngay về khách sạn ngay.