Đọc truyện ma- 3 Tuần Trông Nhà Thằng Bạn Thân - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma- 3 Tuần Trông Nhà Thằng Bạn Thân (xem 638)

Đọc truyện ma- 3 Tuần Trông Nhà Thằng Bạn Thân

sáng mai cũng bị lũ bạn cười cho một trận Đi được nữa tiếng đồng hồ thì cũng tới được. Con đường tối dần về phía trước và những nấm mộ bắt đầu nhấp nhô xuất hiện. Tui có cảm giác là tay bé T đang nắm tay tui rất là chặt và dường như tui phải thả lõng ra thì mới đỡ đau. Thằng P, thằng K, với nhỏ N cũng đang đi sát nhau. Đã đến nơi, xung quanh là những nấm mộ với những khung hình có vẻ hơi kinh rợn. Phía sau là những cái cây to lớn, đồ sợ như muốn che đi một cái gì đó và đồng thời cũng làm cho quang cảnh xung quanh trở nên rờn rợn. Có những cơn gió thổi nhè nhẹ lên tai chúng tui. Nhưng chuyện gì cần làm cũng phải làm. – Tao với bé T là một đội, tụi bây là một đội. Bây giờ quánh tù xì coi đội nào thua thì phải đi vào trong mấy cái cây đó đứng một hồi. Đội nào đứng lâu hơn đội đó thắng. Chịu không? – tui nói thì rất là dõng dạc nhưng thật sự cũng muốn tụi nó nói không chịu để đi về cho rồi Nhưng ai ngờ… – Ừ, vậy tù xì sao đây? – thằng K nói, quỷ tha cái thằng mắc dịch. – Cử người ra rồi một ván duy nhất. Tui quay qua nhìn bé T, bé T vẫn còn nắm lấy tay tui rất chặt. Bây giờ tui mới thấy là mình chơi hơi bị ngu. Một mình mình ngu được rồi, còn đằng này dắt thêm bé T, nhìn nó sợ sợ mà tui thấy muốn đi về mẹ cho rồi. Sĩ diện dâng cao, tui tự hứa sẽ bảo vệ bé T tới cùng. Tui nháy mắt một cái rồi đi ra tù xì với thằng P… Kết quả là…. đội thằng P đi vô. Hé hé… cám ơn trời là tui vẫn còn may mắn. Nhìn nguyên đám tụi nó đi dô lúm nhúm mà thấy phát tội. Tui với nhỏ T đã bớt căng thẳng hơn chút xíu, nhìn chầm chầm vào sự sợ hãi của tụi kia mà vừa muốn cười vừa muốn khóc dùm. Đoạn được chưa tầm 5 phút thì xung quanh tụi thằng P , thằng K với nhỏ N đến gần những nấm mộ, và tụi nó cũng đã đến được cái cây mà tui chỉ thị từ trước. Bỗng dưng, tiếng la của nhỏ N cất lên… – Á Á Á Á – pé T siết chặt lấy tay tui, tui giật bắn người, và mồ hôi chãy lăn dài trên má, tim thì đập thình thịch. Chết rồi, có chuyện gì sao? – Trời ơi, N, cái gì vậy – tiếp tục tiếng thằng K la lớn.. Tui đã không còn được bình tĩnh nữa, chỉ biết chạy mà thôi. Vừa nắm tay bé T chưa chuẩn bị chạy thì bé T lại nhìn tôi chầm chầm như muốn nói: “Đừng chạy anh” . Tui cảm thấy như một cơn lạnh sống lưng choàng lấy lưng tui khi tui nhìn vào mắt bé T lúc này. Một cái cảm giác mà xưa giờ tui chưa bao giờ cảm nhận – Thôi e đứng đây nha, a đi vào xem tụi nó bị gì? – tui lên tiếng như người anh thực thụ mà chỉ trong phút chốc trước tui đã vắt chân lên cổ mà chạy Tui nhìn bé T một cái, rồi đi vào chỗ tụi thằng P. Đúng là trò chơi ngu ngốc. Tui vừa đi vừa rủa. Xong, vừa tới nơi thì mọi chuyện cũng đã xong. Chỉ có con gì đó nó chạy ngang chân của nhỏ N nên nó la lên. Nhưng mặt đứa nào cũng muốn đi về hết, chẳng còn cảm giác gì gọi là muốn chơi nữa… Nhưng mọi chuyện chưa kêt thúc. Tui vừa quay đầu lại thì chẳng thấy bé T đâu nữa. Tui lao lên chỗ hồi này còn đứng với bé T thì chẳng thấy bé đâu. Không lẽ nó tự đi về, không có, nó luôn đi với tui. Tui vò đầu bứt tóc thì thằng P với thằng K cũng hỏi: – Ủa, bé T e mày đâu? – Tao không biết. – Không biết là sao? – Tao không biết. – tui bắt đầu khóc, hình như có cái gì đó ở đây, tui ko biết rõ là gì. – Thôi đi kiếm – thằng P nói – Lỡ biết đâu nó đi về sao – Nó làm gì biết đường mà về – thằng K nhảy vô – Ừ cũng đúng – tui bối rối, thôi kệ đi kiếm thì kiếm… Cả đám chia nhau ra đi kiếm, bỏ qua sự sợ hãi của những nấm mộ kinh rợn. Gần cả nữa tiếng trôi qua, trăng đã sáng rực. Tưởng chừng như đã thất bại thì thì thằng P lại lên tiếng. – Q ơi, nó nè, tao thấy bé T nè. – Đâu? – vừa kịp phân biệt phương hướng thì tui chạy lại Trước mặt tui là bé T đang ngủ ngon lành dưới gốc cây to, trên mặt bé không có gì gọi là sợ hãi…. Tui thở dài cám ơn trời là bé vẫn không sao! Nhưng tui vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây ….. —— Câu chuyện này được chính thằng Q và thằng P kể lại cho mình trong quãng thời gian mình ở nhà của thằng Q. Về độ chính xác mình dự là 90% còn những chi tiết nói chuyện thì chỉ là theo trí nhớ của 2 thằng Q và P… Chúc các bạn ngủ ngon.

Part 2: Đường tắt Sáng dậy, tui vẫn còn mập mờ chưa tỉnh ngủ. Phần vì mệt phần vì ngủ trễ. Thằng Q nó dậy trước, nó cũng đã dắt xe ra chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng… – Mày muốn đi mua đồ ăn sáng chung luôn hay nằm ở nhà chờ, tao biết đường tao chạy cho lẹ – nó hỏi. Tui cũng muốn đi vòng vòng tham quan cho vui cái khu dưới này. – Đi đi, đi cho biết Chạy ra gần tới khu ngã tư thì thằng Q nó tấp vào một quán bún thịt nướng thơm phức. Người bán ở đây hình như có quen thằng Q nên vừa đậu xe vào nó bà chị đó chạy tới bắt chuyện ngay. – Trời, cả năm hơn rồi mới thấy mày đó Q, mày chết trôi ở TP luôn hả? – bà chị đó cười nói – Hehe, e học hành chị ơi. Lần này về gôm đồ đi cho xong, với lại giải quyết mấy chuyện – Ừ, rồi e với bạn ăn gì chị lấy luôn. – chị này tươi cười tiếp Quán thì đông nườm nượp nhưng vì khách quen nên chỉ chưa đầy 10 phút đã có ngay 2 hộp bún thịt nướng ngon lành. Chưa kịp tính tiền thì chị này lại hỏi thêm: – Ủa mà e có hay tin gì của con T chưa? – chị này cũng biết về nhỏ T, sao chuyện nhà của thằng Q mà bà chị này cũng biết zị? – À, à dạ không chị, e cũng có biết gì đâu. Mà tin gì là tin gì chị? – Chị k rõ, nhưng nghe đâu nó gửi thư về nói ba mẹ nó là “QUÊN NÓ ĐI”, rồi nó.. – chưa kịp kể hết thì chị phải chạy đi lại bàn ăn vì có khách kêu. Tui với thằng Q cũng lớ ngớ nhưng vì đông quá nên đưa tiền cho chị làm kia xong 2 đứa lên xe về… Thằng Q nó chở đi một vòng rồi nó hỏi: – Ê, đi đường tắt không mày? – Tùy mày, mày chở đi đâu miễn về ăn là được, tao đói rồi. – OK, đi đường này chơi. – Nó nói mà cái mặt nó nham hiểm Đúng là hình như nó đổi đường bởi vì khúc này lạ, phía trước là một con đường nhỏ, xung quanh là cây cối, và có nhiều cái nhà nhưng không có vẻ gì là có người ở. Nó chạy một hồi thì tui mới ngợ ngợ ra…. Con đường này chạy băng ngang qua nghĩa địa – Ê, Q, xung quanh là nghĩa địa mà. – Há há, sợ hả mày? – Sợ cái mía, nhưng mày rãnh quá đi đường này chi. – Thích! Con đường nhìn thẳng về phía trước thì không có gì để nói. Chỉ là lúc này hai bên đường dường như đứng gió. Những nấm mộ nhấp nhô và xuất hiện dưới những cái cây và tỏ ra một cái sự im lặng kinh hồn. Nhìn thằng Q thì có vẻ không gì là sợ cho lắm. – Q, mày hay đi đường này không? – Không – Thế sao hôm nay đi chi ba – Tại nghe nói đường này ai đi cũng bị ma dẫn, không bị dẫn cũng bị té xe nên tao đi thử. – Má mày rãnh quá, biết gê zị còn đi chi – Không, đi một mình mới bị, còn lần này tao đi với mày nên chắc không gì đâu. Chưa kịp dứt câu, miệng nó ngừng cười. Xong nó bấm thắng cái “KÉT”… Nó quay đầu qua, nhìn chầm chầm vô một cái gì đó. Tay tui tự nhiên tê buốt cả lên, và lạnh cả sống lưng nhưng một con gió thổi tận vào trong áo. Nhưng bây giờ hoàn toàn đứng gió. Lấy lại bình tĩnh và chả hiểu thằng Q nó nhìn gì, thì tui vỗ lưng nó: – Chó, nhìn gì zị ? – tui hỏi nó 2,3 lần nó mới nháy nháy mắt rồi nói – T, pé T, tao mới thấy nó xong. – Ở đâu, nó thế nào, sao mà thấy nó ở đây – Tao không biết, tự nhiên tao thấy nó, ở đâu đó dưới cái cây kia kìa – nó vừa nói vừa ch

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Only You

Làm gì khi chồng kém kiềm chế?

Nhóc Con, Tôi Thích Cô!

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Truyện Bị Ép Đi Xem Mặt Gái Full