ả ra ngoài ở. Thì tui luôn luôn nghĩ tới một điều. Lúc này bà 3 mới lên tiếng: – Bà thì không biết tại sao bé T lại được chôn ở đó, bà cũng chẳng hỏi được. Có lẽ bà chỉ giúp được tới đây, phần còn lại mấy con tự giải quyết nhé. – Nhưng bà mà không giúp thì làm sao tụi con qua được.. – thằng Q nói – Chuyện này bà ko nói chắc được, thui sáng mai bà về sớm! Tới đây thì bà 3 cũng lên phòng thờ làm gì đó, tui quay qua thằng P nhìn nó rồi trầm ngâm hỏi: – Mày có ý kiến gì ko? – Không – Còn tao thì có – Hả? – Tao có cách để tìm hiểu – Mày nói thử coi – Nghi vấn nhiều nhất của mày là gì, nói thẳng ra có phải vì mẹ thằng Q không? – Ừ Lúc này thằng Q mới quay qua, nhưng nó cũng không nói gì, nhìn nó có vẻ điềm tĩnh có lắng nghe. Tui thấy vậy cũng không ngưng, và tiếp tục nói lên ý kiến của mình. Mặc dù lúc đầu tụi nó không đồng ý, nhưng chỉ có cách đó là nhanh và chắc chắn nhất. – Mày nhắm làm được không P? – thằng Q hỏi chắc chắn lần cuối – Được, cứ yên tâm. Với lại cũng giải quyết xong rồi, chắc chẳng còn gì đâu. – Ừ, vậy thì cứ như thế. Xong ba đứa lăn ra ngủ một giấc, thằng Q thì gác tay lên trán suy nghĩ như những lần trước. Chính xác là nó phải suy nghĩ, bởi lần này có liên quan khá nhiều tới mẹ của nó, thằng P thì cũng không ngủ được liền, con miêu của nó vẫn nằm đó. Tui có hơi ngạc nhiên là lúc nãy con miêu của nó không xuất hiện nhiều, hình như là bà 3 có làm gì với con miêu trước. Thui không quan tâm nữa, tui lăn ra ngủ… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sau khi ăn sáng (chính xác là gần trưa) xong, chúng tui đi dạo thêm một vòng nữa, rồi mới về nhà. Lúc này cũng đã 3h chiều, thằng P đã về nhà để chuẩn bị dụng cụ sẵn sàng. Tui với thằng Q cũng dọn dẹp phòng ốc, ngồi đợi một lúc thì mẹ thằng Q gọi cho nó, nói nó tầm 6h30 sẽ tới nhà. Mẹ nó trong điện thoại nghe như gấp gáp mà cũng phân vân chuyện gì đó. Mặc kệ, tụi tui tiếp tục làm những chuyện cần làm. Cho đến khi gần tới lúc gặp mẹ thằng Q thì tui mới vòng qua bên hông nhà, ở một chỗ mà tui có thể quan sát và nghe được cuộc trò truyện của 2 người đó, nhưng phải chắc chắn là mẹ thằng Q không thể biết có tui ở đó… Giờ cũng đã đến, mẹ thằng Q đến trễ hơn dự tính, lúc này đã là 7h20 hơn, nhưng cũng không trễ lắm. Trời đã sụp tối như dự tính và mọi thứ diễn ra tốt đẹp, nếu lần này mà thất bại hoặc không đúng với những gì tui suy nghĩ thì công cốc, có khi còn bị chửi cho thúi mặt. Nhưng đã bắn tên là phải theo, tui cầm điện thoại, nhắn tin cho thằng P một cái.. Xong tui bắt đầu theo dõi cuộc nói chuyện của thằng Q và mẹ nó. Nó bắt đầu bằng một vài lời: – Mẹ trễ zị? – Ừ, người ta kẹt, nên giờ này mẹ mới xong, nhưng con kêu mẹ về đây làm gì, sao không nói qua điện thoại. – Thì mẹ cũng ở đây rồi, cứ từ từ con kể cho nghe. – Lẹ đi, mai mẹ còn giao hàng sớm. – Dạ, mẹ còn nhớ pé T đúng không? Tới đây mẹ nó khưng lại một cái, nhưng không lâu thì mẹ nó trả lời: – Tất nhiên mẹ nhớ, mà chuyện gì với nó? – Lúc trước mẹ nói là mẹ không liên lạc gì với nó phải ko? – Ừ đúng rồi, bộ con gặp được nó à? – mẹ nó mặt nhíu mày lại, rồi nhìn nó một cách như dò xét. – Haizzzz – thằng Q thở dài một cái nhẹ rồi nó tiếp – Pé T mới gọi cho con xong, tối nay nó về nhà gặp con nè! – Hả? – bỗng dưng mẹ thằng Q la to lên, như nhận ra chuyện gì đó – Mẹ sao zị, sao tự nhiên mẹ giật mình gê thế? Mẹ nó đưa hai tay ra đằng sau lưng chống lại, xém chút là mẹ nó đã ngã ra đằng sau, nét mặt có chút gì đó thay đổi, và còn có một vài giọt mồ hôi lăn nhẹ. Tui thì chỉ là cảm nhận nhưng người mà quan sát được kỹ nhất chắc chỉ có thằng Q. Lúc này, điện thoại của tui run lên, là của thằng P: – Tao tới rồi – OK Biết là thằng P đã tới “vị trí”, tui nhắn tiếp một tin cho thằng Q với nội dung “Xong, thằng P đã tới”. Ngay lập tức điện thoại của thằng Q rung lên trên sàn nhà, thằng Q mới lấy lại đọc, còn mẹ thằng Q thì chăm chú theo dõi từng cữ chỉ của nó như là sợ một điều gì đó sắp sửa xuất hiện mà không hề mong muốn. Thằng Q thì đã đọc được, rồi nó quay qua nói với mẹ nó: – Pé T tới rồi, mẹ có muốn ra đón không? – Sao, bé T mới nhắn tin cho con à? Nó nói sao? – Nó nói nó sắp tới nhà rồi, giờ con ra đón, mẹ có ra không? – Mẹ…mẹ.. ra với con! – Mà mẹ sao thế, con thấy mẹ lạ lạ sao á? – Không gì, chừng nào nó tới.. – Sắp rồi mẹ, chắc 2,3 phút nữa, mẹ trông thế hả? – À…ờ… Lúc này thì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, chắc chắn bà mẹ thằng Q đã giấu một điều gì đó nên mới có hành động lạ như vậy. Đã đến lúc cho nhân vật thứ 3 xuất hiện, tui cầm điện thoại lên và nhắn tin cho thằng P. Sẵn sàng cho chuyện cuối cùng: – Ê, vô đi mày Đợi một hồi tầm cả phút sau mới thấy nó nhắn lại: – OK bây bê – Mày làm gì lâu zị? – Đái, có xíu lâu khỉ gì. – OK zô đi, cẩn thận kẻo bể – Biết, nói hoài Xong, tui quay qua nhắn tin với thằng Q: – Nó đang vô, tới mày đó. Thằng Q đọc tin nhắn xong, rồi nó nói với mẹ nó: – Rồi, pé T tới rồi ra mẹ ơi. – Ừ..à… Nó đứng lên, nhìn ra thẳng ngoài cổng thì lúc này, thằng P đã ở ngay cái vị trí cực kỳ dễ thấy nếu nhìn từ trong nhà ra, nhưng nép sang một bên, để không nhìn rõ được khuông mặt, đã zị nó còn sắp thêm một bộ tóc dài xõa tận ngang vai. Tưởng đâu mờ mờ ảo ảo nhưng vô tình có một người đàn ông chạy xe ngang qua, chiếu thẳng ánh đèn vào người nó. Xém chút là bể kèo, nhưng vì mẹ thằng Q cũng không còn nhìn rõ nữa, nên mẹ nó chỉ biết chắc là có người con gái ngoài đó. – Đi ra mẹ, nhanh còn pé T vô. – Khoan!!! – lúc này mẹ thằng Q đã lên tiếng thật sự, chính là lúc quan trọng nhất. Tui và thằng Q đều nín thở, chờ từng lời mẹ nó nói lên bởi vì chắc chắn mẹ nó sắp phải nói ra cái gì đó mà mẹ nó giấu lâu nay. Nhưng nào ngờ, mẹ nó chẳng nói gì cả chỉ là một câu hỏi đơn giản liên quan đến: – Mẹ nhớ tóc bé T là ngắn tới cổ mà, đâu phải dài đến thế. – Ớ… – Con coi chừng không phải! Thằng Q đứng đớ người ra, tui cũng đỡ người ra theo, đâu có ngờ là lại có tình tiết này, ai nghĩ là mẹ nó lại còn nhớ tới cả mái tóc của bé T. Nhưng trong rủi có cái hên, như lời thằng Q nói lúc trước, mẹ nó đã không gặp bé T lâu lắm rồi, thì làm sao mà còn có thể nhớ rõ như vậy được. Tui vừa nghĩ ý này trong đầu, tính nhắc thằng Q bằng cách nhắn tin cho nó, nhưng nhắn dài thì khó, mà nhảy vô nhắc thì có khi còn lộ, hên sao nó cũng nghĩ tới cái điều mà tui nghĩ: – Bộ mẹ có gặp pé T gần đây sao mà mẹ biết ? – Ơ.. mẹ không… – Mẹ! Đúng lúc này cũng chính là lúc tui vào cuộc, tui dùng mấy cái cục đá đã để sẵn ném thẳng lên máy tôn nhà để tạo ra mấy tiếng như “boang boang”.. xong sau đó tui lại dùng chiếc dép tổ ông chà sát vào tường như tiếng chó mèo cào. Tất nhiên là có tác dụng, mẹ thằng Q đã sợ lắm rồi, nhưng vẫn chưa nói gì cả. Thằng Q lại lên tiếng: – Mẹ kì qua, thui con đi ra kẻo em nó chờ – Khoan, con đừng ra, ma đó, con đừng ra, ma đó… Mẹ thằng Q vừa nói vừa kèm theo kéo tay nó như muốn van xin nó đừng ra ngoài. Thằng Q đứng đớ người ra, bởi vì trước mắt đó là chính xác như những gì tui đã nói. Thẳng Q mới ngồi xuống mà từ từ kiềm mẹ nó lại, mẹ nó ngưng bám chặt tay nó xong mới bình tĩnh lại mà nói. Lúc này chỉ tội thằng P, nó phải đứng ngoài đó nãy giờ, có khi còn phải tới khuya nữa… – Mẹ giấu con