(ThichDocTruuen.Yn.Lt) Có lẽ không ai hiểu nổi cái cảm giác của một người đàn ông sắp mất đi người phụ nữ của đời mình. 6 năm cố gắng cày cuốc chỉ để có thể có được một cuộc sống tốt hơn cho vợ con mà ngày về lại phải nhận điều mà mình không hề muốn.
Tôi trước giờ sống trong gia đình không mấy khá giả. Được bố mẹ cố gắng lắm mới được đi học như người ta. Nhưng rồi tôi cũng học hành đàng hoàng ra trường mà chẳng có nổi cơ may tìm được 1 công việc ưng ý. Vậy là cũng cứ làm tạm chỗ này chỗ kia 1 thời gian. Thế rồi thời gian đó tôi quen với Hà, một cô gái hiền lành và cũng sống cùng với 1 vùng quê với tôi. Chúng tôi hiểu và thông cảm cho nhau. Vì vậy mà chỉ sau hơn 1 năm quen biết và tìm hiểu hai đứa quyết định về chung 1 nhà.
Trước giờ tôi vẫn luôn có 1 khát khao làm giàu. Nhưng riêng Hà thì em luôn bình yên như thế. Em nói em chỉ cần có tôi là đủ, sống 1 cuộc sống bình thường, đủ ăn, đủ sống. Không cần quá mức giàu có hay khá giả, vì đôi khi chính tiền lại là thứ khiến chúng ta xa nhau. Khi nghe được những lời đó từ em thật sự tôi đã vui và cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc. Có những lúc cũng muốn sống thoải mái một tý mà điều kiện không cho phép. Vì thế mà tôi thường xuyên cáu gắt với vợ nhiều hơn.
Cưới được hơn 1 năm thì vợ tôi sinh cậu con trai đầu lòng. Chúng tôi sống khá êm đềm. Thế nhưng cái ước mơ làm giàu của tôi vẫn chưa hề nguôi. Vợ vừa sinh và con còn khá nhỏ nên cũng không thể đi làm. Tôi quyết tâm đi xuất khẩu lao động để kiếm được 1 khoản về nhà. Bàn tính với vợ mãi cuối cùng cô ấy cũng ngập ngừng đồng ý cho tôi đi làm xa nhà 3 năm. Thế nhưng người tính đâu có bằng trời tính. Tính đi 3 năm là vậy chứ được 3 năm tôi đã lén lút kí thêm hợp đồng thêm 3 năm nữa để có thêm 1 khoản thu nhập. Vậy là chúng tôi cũng có những xích mích nhỏ, có cả những giận hờn mà hai người ở xa nhau cuối cùng tất cả cũng chỉ được gói gọn trong 1 cuộc điện thoại ngắn ngủi.

Vợ chồng tôi dần dần những cuộc gọi cũng thưa thớt đi. Phần vì tôi bận việc, vợ tôi cũng bận chăm con và hiện tại cô ấy cũng đã quay trở lại công việc của mình rồi. Chúng tôi cứ thế xa nhau dần nhưng không phải cả hai không thương nhau nữa.
Tôi vẫn nhớ như in cuộc gọi cách đây 1 tháng trước khi tôi từ nước ngoài về nước. Vợ tôi khóc, cô ấy nói nhớ tôi. Tôi cũng khóc, cô ấy hỏi tôi đến khi nào mới về, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, 1 lúc rồi cô ấy nói cô ấy mệt và muốn đi ngủ. Thật sự cuộc gọi dài khiến tôi nhớ vợ, nhớ con, nhớ gia đình và quê hương đến nao lòng. Tôi đã quá quan tâm đến việc kiếm tiền mà không dành thời gian cho vợ, 6 năm trời bên nước ngoài để vợ 1 mình xoay sở với cuộc sống ở nhà thật sự không phải là điều dễ dàng. Tôi đã nghĩ mình trở về nhà sẽ sớm cho vợ được sống 1 cuộc sống thoải mái. Nhưng rồi ngày tôi về…
6 năm xa quê, thế nhưng xuống sân bay không có 1 ai đón tôi cả. Về đến nhà thấy trong nhà vẫn còn tối om. Tôi bật điện lên thì thấy vợ đang năm mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Ngồi xụp xuống chỗ vợ tôi mới thấy vợ gầy và xanh quá. Tôi nắm chạy tay cô ấy thì vợ mới lờ mờ mở mắt hỏi bằng cái giọng yếu ớt:
– Anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi…
– Anh về rồi đây? Em ốm hả, anh đưa em đi viện nhé. Sao không gọi mẹ lên chăm.
– Em không muốn mẹ biết. Em cho con về quê với bố mẹ rồi. Có mình em ở đây thôi.
– Để anh đưa em đi viện. Anh kiếm được những 3 tỷ đó. – em rơm rớm nước mắt nhìn tôi rồi thều thào:
– Em có sống để kịp tiêu hết số tiền này không anh?
– Em nói linh tinh cái gì vậy?
Em đưa cho tôi 1 tờ giấy trong đó chứa bệnh tình của em. Hiện tại em đã bị ung thư giai đoạn cuối và thời gian em còn sống được không còn lâu. Tôi kiếm tiền để vợ đỡ khổ mà cuối cùng lại thế này sao? Tôi lại khiến vợ mình sống trong khổ sở như thế là sao chứ. Tôi thật sự không biết mình nên làm gì vào lúc này nữa. Nhìn vợ yếu mệt mỏi như thế, tôi thật sự thấy mình bất lực đến vô cùng. Tôi không biết mình sẽ làm gì với số tiền đó của mình, tôi càng không thể làm gì với bệnh tình của vợ. Suốt 6 năm liền tuổi thanh xuân của người con gái tôi đã không có cho vợ được thứ gì, không ở bên cô ấy suốt bằng đó lâu, kiếm được 3 tỷ về để đổi lại chuyện tôi phải đối mặt còn đau đớn hơn gấp ngàn lần cái nghèo. Giờ tôi thấy mình lạc lõng quá, xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi còn có thể làm gì cho em trước lúc em ra đi đây?
The post Đi lao động suốt 6 năm về nhà đem cho vợ 3 tỷ để rồi phải bật khóc khi cô ấy thều thào: “Em có sống để kịp tiêu hết số tiền này không anh?” appeared first on .